Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 10, 2024

LỊCH SỬ ĐÀN LUTE

  Từ nguyên  Các từ lute và oud có thể bắt nguồn từ tiếng Ả Rập al-ʿoud (العود - nghĩa đen là "gỗ"). Có thể để chỉ miếng gảy bằng gỗ theo truyền thống dùng để chơi đàn oud, hoặc chỉ những dải gỗ mỏng được dùng làm mặt sau hoặc chỉ mặt đàn bằng gỗ để phân biệt với các cây đàn tương tự có thân làm bằng da. Đã có nhiều giả thuyết về nguồn gốc của tên tiếng Ả Rập này. Học giả âm nhạc Eckhard Neubauer cho rằng oud có thể được vay mượn từ rōd hoặc rūd của tiếng Ba Tư có nghĩa là dây. Còn nhà khảo cổ học âm nhạc Richard J. Dumbrill cho rằng rud bắt nguồn từ rudrī ( रुद्री , có nghĩa là "nhạc cụ dây") của tiếng Phạn và được chuyển sang tiếng Ả Rập và các ngôn ngữ châu Âu thông qua một ngữ tộc Semit. Tuy nhiên, một giả thuyết khác từ các học giả ngôn ngữ Semit cho rằng từ Ả Rập ʿoud bắt nguồn từ tiếng Syriac ʿoud-a, có nghĩa là "que gỗ" và "gỗ đang cháy" - tương tự như 'ūḏ của tiếng Do Thái trong Kinh thánh chỉ một que gỗ dùng để cời củi gỗ đang chá...

THƯỞNG THỨC ÂM NHẠC VỚI TINH THẦN MỞ

  Bản chất của âm nhạc cũng như đa số các nghệ thuật khác là sự chia sẻ cảm xúc cá nhân nghệ sĩ để tìm kiếm sự đồng cảm. Với nhà soạn nhạc họ muốn thính giả thích cách phát triển các giai điệu của mình; các nghệ sĩ ca sĩ(nhạc sĩ biểu diễn) chia sẻ cảm nhận của họ về sáng tác của nhà soạn nhạc qua cách diễn tấu và diễn xướng; các nhà phê bình(nhạc sĩ lý luận) chia sẻ cảm nhận của họ về cả tác giả và người trình bày từ cả góc độ của thính giả cũng như trên tư cách đồng nghiệp. Các sự chia sẻ của các nhạc sĩ luôn trên tinh thần mở nhưng nghiêm túc và không phải để mua vui vài trống canh. Họ sẵn sàng phá cách, phá vỡ mọi khuôn phép do cách tiền bối danh tiếng đã xác lập bằng nhưng kinh điển và chấp nhận mọi búa rìu từ các nhà phê bình và thính giả để chia sẻ những yếu tố mới, thủ pháp hoặc ngôn ngữ mới. Các kiệt tác âm nhạc thường được ví như các viên ngọc. Các viên ngọc đẹp thường không được phép có tì vết, nhưng viên ngọc âm nhạc lại khác do đặc trưng của âm nhạc là nghệ thuật sáng...

DOMENICO SCARLATTI

  Trong lịch sử âm nhạc, khó tìm ra cặp cha con nhạc sĩ nào đều lưu danh ở hai lĩnh vực âm nhạc khác nhau như hai cha con Scarlatti. Trong khi người cha Alessandro Scarlatti(1660-1725) là một nhà soạn nhạc có những đóng góp quan trọng cho sự phát triển của opera, thì người con Domenico Scarlatti là một trong những đại diện lớn nhất của âm nhạc đàn phím trong thời Baroque. Giuseppe Domenico Scarlatti sinh ngày 26 tháng 10 năm 1685 ở Napoli. Vào đầu năm này G F Handel và J S Bach cũng chào đời ở Đức. Địa vị cao của cha mẹ đỡ đầu của Domenico là bằng chứng cho thấy cha ông, Alessandro Scarlatti, là một nhạc trưởng thành đạt. Năng khiếu âm nhạc của Domenico phát triển với tốc độ phi thường. Năm mười sáu tuổi, Domenico đã trở thành nhạc công tại nhà nguyện hoàng gia. Hai năm sau, hai cha con rời Napoli đến Rome. Ở đây Domenico trở thành học trò của những nhạc sĩ lỗi lạc nhất nước Ý. Tính độc đáo trong các bản invention của Bernardo Pasquini và kỹ năng sọn thảo công phu, cùng với nền...

MỘT SỐ NHÀ BẢO TRỢ LỚN CHO ÂM NHẠC

  Cơm áo không đùa với khách thơ, thi sĩ Xuân Diệu có câu tuyệt vời nói thay cho cả giới nghệ sĩ về một cản trở quan trọng trong quá trình sáng tạo nghệ thuật của họ. Nghệ sĩ trước hết cũng là con người nên họ cũng có những nhu cầu thiết yếu đủ để dành được toàn bộ tâm trí và thời gian cho những tác phẩm nghệ thuật của họ. Cũng có những nghệ sĩ đã gặp được người sẵn sàng chia xẻ với những lo toan đời thường đó để học tập trung cho sáng tạo nghệ thuật, đó là những nhà bảo trợ âm nhạc. Họ thường là các nhà quý   tộc giàu có và yêu âm nhạc. Họ cũng khác người thường ở chỗ sớm nhận ra tài năng của các nhà soạn nhạc và trở thành người đồng hành của các nhạc sĩ.   Trong lịch sử âm nhạc phương Tây, có những nhà bảo trợ đã đóng vai trò rất quan trọng cho việc ra đời của những kiệt tác. Sau đây là một số nhà bảo trợ nổi tiếng nhất cùng tác phẩm gắn liền với họ. Nam tước Gottfried van Swieten (1733-1803) ...

NHỮNG ĐỒN ĐẠI HOANG ĐƯỜNG VỀ MOZART

  1. Mozart qua đời trong ngôi mộ của một người ăn xin Thực ra Mozart được chôn cất trong một ngôi mộ 'giản dị' không được đánh dấu (không phải hố chung), là tiêu chuẩn cho tầng lớp trung lưu của Vienna vào thời điểm đó. Người nghèo bị chôn trong bao tải, nhưng Mozart chắc được mặc bộ đồ đen. Ông được chôn cất trong quan tài do bà Constanze vợ ông và nhà bảo trợ Gottfried van Swieten mua. 2. Mozart mắc hội chứng Tourette Năm 1992, Tạp chí Y khoa Anh Quốc tuyên bố rằng cách cư xử của Mozart và các bức thư tục tĩu của ông cho thấy ông mắc hội chứng Tourette. Hội chứng Tourette (còn được gọi là hội chứng Gilles de la Tourette) là một bệnh lý hệ thần kinh khiến bệnh nhân bị co giật một phần hoặc toàn bộ cơ thể, xuất hiện các cử động nhanh lặp đi lặp lại, đột ngột và không kiểm soát được. Nhưng sự hài hước lố bịch của ông chỉ là bằng chứng của tinh thần phấn chấn và rất phổ biến ở tầng lớp trung lưu Vienna khi đó. 3. Salieri đã đầu độc Mozart Ngay từ tháng 12 năm 1791, có ...