Chuyển đến nội dung chính

BA NHÀ SOẠN NHẠC NGHIỆP DƯ LỖI LẠC

Ai cũng có một công việc để làm, có thể do chúng ta chọn hoặc có thể được nghề chọn. Tuy nhiên ngoài công việc đó, chúng ta có thể có niềm đam mê và đam mê đó có thể trở thành một công việc tay trái. Trong lĩnh vực đó lại xuất hiện những tay nghiệp dư. Nhưng điều đáng nói là đôi khi trình độ của những tay nghiệp dư này lại tương đương chuyên nghiệp nếu xét trên thành quả của họ. Trong lịch sử âm nhạc đã có không ít những nhạc sĩ nghiệp dư đã thành danh, thậm chí lưu danh cùng thời gian. Trong những giai đoạn lịch sử âm nhạc là một món ăn tinh thần còn dành cho giới vua chúa quý tộc thì việc có những người trong giới đó thành nhạc sĩ nghiệp dư là điều dễ hiểu. Họ học chơi nhạc và sáng tác nhạc từ những nhạc sĩ chuyên nghiệp vốn là thần dân, gia nhân của họ. Và điều điều đáng nói là sáng tác của họ vẫn còn tồn tại đến giờ, thậm chí một số sáng tác còn được ghi âm và phát hành. Tuy rằng những sáng tác đó không thực sự nổi bật so với những sáng tác của những nhà soạn nhạc chuyên nghiệp cùng thời, nhưng đó vẫn là những thành quả đáng ghi nhận so với thân thế của tác giả. Xin được giới thiệu ba nhà soạn nhạc như vậy.

1. Frederick II hay Frederick Đại đế(1712-1786) 

Ông là vua nước Phổ từ năm 1740. Ông nổi tiếng với những thắng lợi trong các cuộc chiến Silesia với Áo để giành quyền kiểm soát vùng trung Âu và phân chia lại Ba lan với Nga. Ông rất say mê triết học và nghệ thuật và là nhà bảo trợ nghệ thuật lớn. Ngoài viết sách về triết học, lịch sử, quân sự, ông còn sáng tác nhạc và âm nhạc của ông vẫn tồn tại đến ngày nay. Các nhạc sĩ cung đình nhận được sự hỗ trợ của ông gồm C. P. E. Bach, Carl Heinrich Graun và Franz Benda. Năm 1747 sau cuộc gặp với Frederick tại Potsdam, J. S. Bach đã viết tác phẩm nổi tiếng Lễ vật Âm nhạc dựa trên một chủ đề của Frederick viết để tặng nhà vua. Frederick là một nghệ sĩ flute và nhà soạn nhạc tài năng. Ông viết 121 bản sonata cho flute và bè trầm liên tục, 4 concerto cho flute và dàn dây, 3 hành khúc quân đội và 7 aria, một gia tài sáng tác lớn. Ngày nay một số sonata kể trên vẫn được trình diễn và ghi âm. 

2. Công chúa Phổ Anna Amalia (1723-1787) 

Công chúa là em gái của Frederick Đại đế nói trên. Trẻ hơn anh mười một tuổi, công chúa được hưởng lợi từ trung tâm âm nhạc mới mà ông vua có tài âm nhạc mang đến cho cung đình. Công chúa được nhà vua dạy cho những bài học nhạc đầu tiên. Và bà đã thể hiện năng khiếu âm nhạc không thua kém người anh khi biết chơi harpsichord, violin và flute. Năm 1755 bà được phong làm Mẹ bề trên của Quedlinburg. Cương vị này khiến bà trở nên giàu có và độc lập. Quedlinburg là một tu viện hoàng gia và không chịu sự cai quản nào thấp hơn Giáo hoàng. Tu viện này được thành lập vào năm 936, chuyển sang Tin lành vào năm 1539 và bị giải thể vào năm 1802/3 rồi trở thành một cộng đồng thế tục và được sáp nhập vào Vương quốc Phổ. Bà bắt đầu học lý thuyết âm nhạc và sáng tác vào năm 1758 với nhạc sư Johann Philipp Kirnberger, một học trò của J.S. Bach. Giống ông anh mình, bà sáng tác nhạc thính phòng như các sonata cho flute. Nhưng bà lại khác ông anh ở chỗ bà có tinh thần tự phê rất cao khi hủy bỏ phần lớn sáng tác của mình. Sau khi rời khỏi cung đình của Frederick vào năm 1768, C. P. E. Bach đã trao danh hiệu vinh dự Nhà soạn nhạc cung đình cho Anna Amalia. Mối quan tâm của bà đối với âm nhạc tôn giáo, mối quan tâm mà anh trai bà không chia sẻ, có thể đã giúp nuôi dưỡng thể loại oratorio ở Đức.

3. Hoàng thân Johann Ernst xứ Saxe-Weimar (1696 – 1715) 

Johann Ernst là con trai út của Công tước Johann Ernst III xứ Sachsen-Weimar. Cung đình Weimar là một trung tâm âm nhạc của nước Đức khi đó. Người chỉ huy các buổi hòa nhạc của cung đình là nhạc sĩ trẻ J.S. Bach phục vụ cung đình từ năm 1714. Năm 1715 Johann Ernst đã qua đời ở tuổi 18. Nhưng trong vài năm trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, ông đã sáng tác được 19 concerto và một sonata cho trumpet. Hai trong số 19 concerto đó đã được Bach chuyển soạn cho đàn phím thành công không thua kém các nguyên tác của Bach. Vào thời gian đó, thể loại concerto chỉ phổ biến ở Ý. Các concerto của Ernst và bản chuyển soạn của Bach đã góp phần phổ biến thể loại concerto ở Đức.

9/1/2023

Trịnh Minh Cường

Đăng trên Tạp chí Âm nhạc tháng 3/2023


.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

LỊCH SỬ CỦA THỂ LOẠI GIAO HƯỞNG

 Tổng quan về giao hưởng Một giao hưởng là gì? Đó là một sáng tác cho khí nhạc có thời lượng dài và hầu hết được viết cho dàn nhạc. Với lịch sử kéo dài hơn 300 năm, ngày nay giao hưởng thường được cho là đỉnh cao của khí nhạc cổ điển. Các tên tuổi Beethoven, Brahms, Mozart, Mahler và Bruckner gần như đồng nghĩa với thể loại này và các tác phẩm họ viết cho giao hưởng không có điểm dừng. Thể loại giao hưởng đã đem đến cho các nhà soạn nhạc vĩ đại này một cấu trúc để sáng tác và vươn xa, và nó cho phép họ giải phóng sự sáng tạo của mình trên thế giới thông qua một số tác phẩm âm nhạc vĩ đại nhất đang hiện hữu. Nguồn gốc của giao hưởng có từ trước thời các nhà soạn nhạc này. Tuy nhiên, các nhà soạn nhạc giao hưởng đầu tiên có ảnh hưởng rất lớn đến các nhà soạn nhạc đã nêu trên. Giao hưởng đầu tiên Những giao hưởng đầu tiên ra đời vào những năm 1730 xung quanh Milan và vùng lân cận vùng Bologna. Trớ trêu thay, giao hưởng này có thể cho thấy phần lớn nguồn gốc của nó dành cho o...

NĂM NHẠC SƯ LÀM THAY ĐỔI DIỆN MẠO CỦA NHẠC CỔ ĐIỂN PHƯƠNG TÂY

Âm nhạc cổ điển phương Tây có một bề dày lịch sử với nhiều thời kỳ khác nhau. Mỗi thời kỳ đều có những nhạc sĩ lớn với đóng góp quan trọng. Họ là những nhà soạn nhạc, nghệ sĩ biểu diễn hay nhà lý luận. Các tác phẩm hay trình độ diễn tấu điêu luyện của họ đã làm thay đổi quan điểm âm nhạc của thính giả cũng như giới chuyên môn. Do đó, nên âm nhạc luôn được làm mới và phát triển không ngừng. Thính giả dễ dàng ghi nhớ tên tuổi những nhà soạn nhạc và nghệ sĩ nhưng ít ai để ý  những người thầy của họ.  Tạp chí âm nhạc BBC đã đề xuất năm người thầy nổi bật nhất lịch sử âm nhạc cổ điển phương Tây. Xin được giới thiệu năm bậc danh sư này cùng các học trò của họ. 1. Simon Sechter (1788-1867) sinh ra ở Friedberg (Frymburk), Bohemia, sau thành một phần của Đế chế Áo. Năm 1804 ông chuyển đến Vienna. Năm 1810, ông bắt đầu dạy piano và hát tại một học viện dành cho học sinh khiếm thị. Năm 1851 Sechter được bổ nhiệm làm giáo sư sáng tác tại Nhạc viện Vienna. S. Sechter có nhiều sinh viên thà...

VÌ SAO GỌI LÀ NHẠC CỔ ĐIỂN?

 Tom Service(BBC)  Nhạc cổ điển là loại nhạc mà dàn nhạc biểu diễn, tứ tấu đàn dây chơi và dàn hợp xướng hát. Nó được phát trên BBC Radio 3 mọi lúc, và nó có trên Mindful Classical Mix mà bạn vừa tải xuống từ BBC Sounds. Nhưng khi BBC bắt đầu một năm chương trình xung quanh Thế kỷ Cổ điển của Chúng ta, Tom Service khám phá một câu hỏi rất đơn giản: nhạc cổ điển là gì? Đây là vấn đề: Tôi không nghĩ thực sự có thứ gọi là nhạc cổ điển.  Đối với một người đã dành phần lớn hai mươi năm qua để viết và nói về nhạc cổ điển, điều đó có vẻ hơi ngớ ngẩn. Nhưng ngay cả những nhà soạn nhạc xác định rõ nhất về "cổ điển" (hãy nghe Bach, Beethoven và Mozart) cũng không biết rằng họ đang viết nhạc cổ điển, vì đơn giản là thuật ngữ đó không tồn tại trong cuộc đời họ. Nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng đó là sự thật. Các giá trị, thứ bậc, quy tắc và toàn bộ danh mục "cổ điển" chỉ bắt đầu xuất hiện trong tiếng Anh vào năm 1829. Vì sao? Một sự giải thích có thể là “classicising”( phân loại) mọi th...