Trước khi tôi ra đời(1964), bố tôi được nhà nước cử đi làm chuyên gia giáo dục ở Ghi-nê. Khi trở về, ông mua được 1 radio, 1 máy cassette và một máy quay đĩa Philips stereo. Máy cassette thì bị Bộ văn hoá trưng dụng vì không được phép dùng, hồi đó đến radio còn phải có giấy đăng ký cơ. Máy quay đĩa là máy dạng xách tay như cái va li mỏng có nắp là hai loa rời. Khi tôi học cấp 2, lúc ôn lại kỷ niệm bố thường nói về máy quay đĩa này với vẻ tự hào: “ bố là một trong những người đầu tiên ở Hà nội chơi máy quay đĩa stereo”. Mẹ kể: mỗi khi tôi cho tôi ngủ cứ bật máy đặt đĩa lên cho máy hát. Và tôi ngủ say sưa trong những điệu valse của Johann Strauss, nhà soạn nhạc yêu thích nhất của bố. Mẹ đã thử tắt máy đi thì tôi lại “oe oe” tỉnh giấc.
Đến khi tôi học vỡ lòng, tôi được phép tự mở máy, đặt đĩa
lên để nghe. Có hai đĩa yêu thích mà tôi còn nhớ mãi là hai đĩa Melodja do chú
tôi mang ở Liên xô về. Một đĩa của ca sĩ thần đồng Robertino với những giai điệu
Ý ngọt ngào. Đĩa kia là chương trình chọn lọc các tác phẩm nổi tiếng như Phiên
chợ Ba Tư, Hành khúc Thổ Nhĩ Kỳ, Czardas …
Rồi một sự cố đã chấm dứt giai đoạn nghe nhạc ngọt ngào của
tôi. Đang say sưa nghe nhạc thì máy dừng chạy sau tiếng nổ nhỏ kèm theo có ít
khói từ trong máy. Tôi không thể quên được cảm giác toàn thân tê cứng vì sợ hãi.
Khi lớn lên tôi cũng quên không hỏi lại bố về chuyện máy quay đĩa hỏng thế nào.
Chắc do phải hoạt động trong hệ thống điện yếu và rất chập chờn.
Sau khi thống nhất đất nước, bác anh của mẹ có mua được dàn
máy stereo dạng tủ của Nhật và có chạy đĩa vinyl. Chủ nhật hàng tuần, những nhà
trên phố vẫn vẫn về tụ tập ở nhà bác ăn uống, vui chơi. Và bác mở nhạc nghe,
trong đó có mấy đĩa mà tôi vẫn được ru ngủ trước đây. Đó là khoảnh khắc mong chờ
nhất của tôi. Tôi vừa nghe vừa đung đưa và lẩm nhẩm hát theo. Các bác các chú rất
ngạc nhiên và khen tôi “kỳ lạ”. Sau này nhơ lại thì tôi cho rằng nhờ được đưa
nôi bằng những bản nhạc cổ điển nên khi lớn lên, những giai điệu đó đã thành
quen thuộc. Những giai điệu đó như liều thuốc gây nghiện từ khi ẵm ngửa nên tôi
dễ dàng say mê tất cả những bản nhạc cổ điển khác khi lớn lên. Chắc vì thế nên tôi không có nhu cầu nghe nhạc
mẹ đẻ và trở thành một gã sính ngoại đặc
sệt, không riêng âm nhạc. Và cứ nhắc đến valse của Strauss tôi lại nhớ đến bố,
người đã tạo cho tôi cơ hội được nghe loại âm nhạc tuyệt vời từ ẵm ngửa.
Trịnh Minh Cường
Nhận xét
Đăng nhận xét