Bác là tổ trưởng tổ dân phố của tôi được hơn hai năm nay. Đó là người đàn ông trên 60 tuổi vóc người tầm thước và chắc chắn như một con gấu. Khuôn mặt vuông với cặp lông mày rậm và nét mặt chắc chắn là một hot boy khi còn trẻ. Tối thứ bảy tuần trước, bác qua nhà tôi và thông báo:
- Theo tinh thần cuộc họp tổ dân phố mấy hôm trước, tôi đi
thu tiền quỹ năm 2017. Mỗi hộ đóng 200 nghìn anh nhé.
- Vâng , đây ạ.
- À, anh dạy nhạc à ?
- Vâng, em dạy guitar ạ.
- Ờ, tốt nhỉ !
Bác đảo mắt một vòng quanh phòng: Thế anh dạy ở đâu ?
- Ở đây ạ, là phòng đa năng: vừa để tiếp khách vừa để dạy.
Cũng có thể dạy trong phòng trong nữa.
- Ừ , tốt nhỉ ! Thế cháu nhà anh làm gì ?
- Cháu cũng dạy guitar ạ.
- Ờ, tốt nhỉ ! Thế anh chắc phải là nhạc công chứ ? Bác nói từ “ nhạc công “ với vẻ mặt cực kỳ
ngưỡng mộ, dường như bác phải liên tưởng
đến quận công hay quan công gì đó.
- Vâng ạ.
- Thế thì tốt quá nhỉ ! Bác thốt lên với vẻ chân thành làm
tôi phải cố kìm để khỏi oà khóc.
Tháng trước có đám cưới của con trai bác tổ phó. Tôi ngồi
cùng mâm bác tổ trưởng. Bác luôn miệng mời mọi người: Ăn đi, ngon đấy ! Đang ăn
con tôm nướng thì bác bị dắt răng. Bác xỉa xỉa rồi quay ra phía sau nhổ toẹt xuống
đất trước ánh mắt ngưỡng mộ của tôi.
Năm ngoái bác cũng được ứng cử vào Hội đồng nhân dân quận,
nhưng rất tiếc bác lại không trúng mặc dù nhân dân khu phố rất nhiệt tình bầu
cho bác.
Ba Giai
Nhận xét
Đăng nhận xét