Thành tựu nghệ thuật của Andrées Segovia rất khác biệt so với bất kỳ nghệ sĩ nào trong
thời đại chúng ta. Cũng như Heifetz và
Horowitz, ông làm chủ được mọi trở ngại kỹ thuật của nhạc cụ mình chơi và cống
hiến tài nghệ của mình cho mọi sự tinh tế về âm sắc, diễn cảm và ranh giới nghệ
thuật. Segovia còn độc đáo ở chỗ ông gần như tạo ra nhạc cụ của riêng mình, tạo
ra nhạc mục cho nó và tạo ra thính giả lấp đầy hầu hết những khán phòng trên thế
giới để nghe ông chơi cây đàn của mình. Năm 1946, nhà phê bình âm nhạc người Mỹ
Virgil Thomson có viết: “Không có cây
guitar nào ngoài guitar Tây Ban Nha, và Andres Segovia là nhà tiên tri của nó.”
Ông gật đầu, ngồi trên sân khấu
trống, đặt bàn chân trái lên dụng cụ nhỏ và bắt đầu gảy nhẹ cây guitar 6 dây của
mình bằng những ngón tay to khoẻ (nhà thơ Carl Sandburg, người coi cây guitar
còn hơn một cuộc chiến, một lần đã viết về “những ngón tay kiểu Segovia”).
,”,
nhà phê bình viết. Một đồng nghiệp của ông ta đã tường thuật đơn giản: “Không
có sự im lặng nào giống như sự im lặng Segovia.”
,”,
ông nói. Ông thích nhắc lại nhận xét của Igor Stravinsky: “Cây guitar của
Segovia không kêu ầm ỹ mà kêu vang xa.”
,”, ông nói.
“Ngay cả khi là đứa con hoang, tôi cũng không thể chấp nhận họ.”
Ông rất hãnh diện về sự phổ biến toàn thế giới
của guitar Tây Ban Nha cổ điển. Ông đã phải tự học chơi đàn, nhưng giờ đây đã
có những lớp guitar chuẩn mực ở các trường nhạc và nhạc viện trên khắp thế giới.
Những bậc thầy trẻ hơn như Julian Bream, John Williams và Christopher
Parkening, những người đã học Segovia, nay họ làm lan toả niềm tin.
Từ Madrid đến New York, đến Tokyo, hàng nghìn
cây guitar Tây Ban Nha được bán ra mỗi năm cho những người chơi đàn nghiệp dư đầy
triển vọng, họ là những đứa con thực sự của Segovia.
Dẫu vậy có một đứa con thực sự khác, người đã
đúng là ở trung tâm cuộc sống của Segovia vào những năm cuối đời: một cậu con
trai hiền hậu tên là Carlos Andres, sinh năm 1970. Segovia đã 69 tuổi khi kết
hôn lần thứ 3. Emilia Corral Sancho, một trong những học trò của ông, khi ấy mới
22. Và khi Emilia sinh một cậu con trai gần 10 năm sau đó, đã có rất nhiều điện
chúc mừng từ khắp nơi trên thế giới tới mức Segovia nói: “Tôi đã trở nên nổi tiếng
vì là người cha hơn là vì nghệ thuật của mình”. Ngay khi Segovia trẻ có thể đi
được, người cha kiêu hãnh của cậu bắt đầu mang theo cậu khi đi lưu diễn và khoe
cậu khắp thế giới.
,”,
như Samuel Chotzinoff đã viết về ông trong cuốn A Little night Music, “nhã nhặn, kín đáo, nhiệt thành đến khắc khổ
trong nói năng, kiêu hãnh, lịch thiệp một cách cổ lỗ và, trên hết
là, hào phóng một cách tuyệt vời. Phong thái của ông có sự chải chuốt hồn nhiên
của Don Quixote, mặc dù về diện mạo ông giống Sancho Panza hơn.”
,”, có lần ông
đã tự nhạo báng mình – nhưng ông đã có bộ lễ phục được may đo ở Thuỵ sSĩ.
Và năm 1981, vua Juan Carlos đã
phong ông là Hầu tước Salbrena. Cuộc đời, nhìn chung đã mỉm cười với ông.
Segovia giờ đây nổi tiếng đến mức khó mà hình
dung được từ thời xa xưa ông đã được sinh ra ở một nơi vô danh, vào ngày 21
tháng Hai năm 1893, ở thị trấn mỏ chì Linares thuộc xứ Andalusia. Đó là năm
Dvorak hoàn thành Giao hưởng Thế giới Mới
và Tchaikovsky hoàn thành giao hưởng Pathetique;
thành phố Milan hoan nghênh buổi công diễn lần đầu vở opera Fal-staff của Verdi. Cha mẹ Segovia đã gửi
cậu bé cho vợ chồng người em không con
cái chăm sóc(theo một số nguồn tin trên mạng do cha của Segovia, một luật sư, gặp
khó khăn về tài chính-ND). Segovia vẫn còn nhớ mình khóc khi
bị bế ra khỏi tay mẹ và được người chú có râu vỗ về bằng cách hát một bài ca mà
ông đệm trên một cây guitar tưởng tượng. “Điều đó đã gây cho tôi cảm giác vui
sướng thật mãnh liệt,”, Segovia đã
viết trong tự truyện khoảng 80 năm sau, “đến mức ngay
cả ngày nay, khi nhớ lại điều đó, tâm trí tôi vẫn tràn ngập cảm giác ấm áp. Đó
là hạt giống âm nhạc đầu tiên được gieo vào tâm hồn tôi.”
es lên 10, cô
chú cậu chuyển đến Granada nơi cậu không thể có được một ngôi trường thích hợp,
nhưng Andres dành phần lớn thời gian để bập bùng
cây guitar mà cậu mua trả góp bằng tiền tiêu vặt. Cậu vẫn chỉ biết nhạc pop và
những giai điệu dân gian, bởi đó là tất cả nhừng gì hầu hết các nghệ sĩ guitar
từng chơi. Cũng như đàn accordion hay kèn harmonica, guitar là nhạc cụ cho âm
nhạc quán cà phê, thậm chí còn ít hơn thế nữa. Chàng trai không biết rằng cây
guitar đã từng là một nhạc cụ cổ điển cực kỳ phổ biến suốt từ thời Phục hưng
cho đến thế kỷ XVIII, và rằng vẫn còn vài người thuần tuý, như nghệ sĩ điêu luyện
và nhà soạn nhạc Francisco Tarrega, người đã bảo tồn âm nhạc cổ và cố gắng giữ
những truyền thống xa xưa tồn tại.
Vì không
có tiền để học, cho dù có thể tìm được thầy giỏi, Segovia vẫn phải tự học mọi
thứ. Anh phải bắt đầu bằng việc từ bỏ mọi điều đã
biết về những tiết tấu ồn ào của guitar flamenco. Rồi anh phải lục lọi trong các
thư viện để tìm những bản nhạc đã ố vàng của những nhà soạn nhạc gần như bị
quên lãng, ví dụ như Fernando Sor và Mauro Guiliani, những người cùng ở thế kỷ
XVIII với Beethoven. Rồi anh sẽ phải học đọc bản nhạc và tập chạy gam; anh bắt
đầu sáng tạo ra một kỹ thuật hoàn toàn của riêng mình mà anh
đã hoàn thiện trong nhiều năm: sử dụng cả móng tay và đầu ngón tay; anh sáng
tác ra một loạt các bài tập giúp anh tinh thông từng bước kỹ thuật này. Có lẽ
điều quan trọng nhất là anh đã đạt được thói quen luyện tập vài giờ mỗi ngày. “ Sự
tiến bộ chậm chạp dường như kích thích và tôi luyện ý chí của tôi để vượt qua sự
tuyệt vọng và mệt mỏi”, ông viết.
, “ Tôi đang
trẻ và nồng nhiệt, cô ấy ngọt ngào và đáng yêu. Chúng tôi đã đính hôn.”
Tôi
chung thuỷ với nàng, tôi không phải là người lăng nhăng”, có lần anh
đã nói. Khi một hôn thê trẻ khác của anh cầu xin anh từ bỏ giấc mơ về sự nghiệp
âm nhạc để chọn lấy một nghề ổn định, anh đã từ hôn, và cô gái đã chia tay anh
bằng một câu rủa kinh khủng của dân Di gan “ Cho anh mất cả đôi tay đi ! ” ("iOjala
te quedes manco!")
Một trong những mục tiêu đầu tiên của anh là kiếm được cây guitar xứng
tầm với ước mơ của mình, vậy nên anh đã đến xưởng chế tác của Manuel Ramirez,
người mang danh hiệu “ luthier”, hay là nghệ nhân chế tác nhạc cụ dây cho Nhạc
viện Hoàng gia. Ở tuổi 18, Segovia có dáng vẻ của một người vụng về chất phác rất
điển hình đang đến chinh phục thủ đô. Cao và gầy, mái tóc đen để buông, anh mặc
áo vét nhung đen cài khuy đến cổ, quần kẻ sọc, đi giày da sơn và đeo cà vạt.
Anh cũng mang một cây gậy đi bộ chắc chắn. Tập trung toàn bộ sự táo bạo thể hiện
qua bộ trang phục, Segovia không chỉ yêu cầu Ramirez về cây guitar tốt nhất
trong cửa hàng mà anh còn đề nghị Ramirez cho anh thuê nó, cách nghệ sĩ piano
lưu diễn thuê cây piano lớn. Ramirez cười phá lên trước đề nghị bất ngờ của
chàng trai, nhưng có điều gì đó thật hấp dẫn về ý tưởng làm
cho nhà chế tác guitar cho anh thử một trong những sản phẩm hay nhất của mình.
” “Đừng bận tâm
về giá”, ông nói, “ Hãy hoàn lại cho tôi bằng
gì đó không phải là tiền “.
“ “Tôi
vừa kết thúc buổi độc diễn ở Berlin, khi đó đã có một âm thanh chói tai. Cây
guitar của tôi đã bị nứt. Ngày tiếp theo tôi nhận được một điện tín: Manuel
Ramirez đã từ trần vào đúng thời điểm sinh mạng của cây guitar kết thúc ”.
Nhưng điều đó để sau hãy nói.
đến chậm và ít một. Mọi nơi anh từng chơi, anh
đều chiến thắng được thành kiến cho rằng cây guitar là một nhạc cụ dân gian phù
hợp nhất để đệm cho các ca sĩ và vũ công. Buổi trình diễn lần đầu ở Madrid của
anh năm 1912 nhiều nhất cũng chỉ là một thành công
khiêm tốn và không có bình luận nào của giới báo chí.
Chàng trai,”,
bà nói, “ anh hãy chơi như ...
như
… như một cái hộp nhạc !” ( hộp
nhạc - music box – máy chơi nhạc bằng dây cót – ND )
Segovia khom mình xuống và chấp
nhận sự so sánh buồn cười. “ Tôi chưa đạt đến sự hoàn hảo đó, tâu
Lệnh Bà”, anh nói.
Manuel de Falla trước khán giả ) ông bắt đầu
lưu diễn đều đặn ở Pháp, Anh, Đức, Nga Soviet. Trong khi đón nhận cơ hội đi diễn
thường xuyên, ông còn lâu mới thích thú việc buộc
phải di chuyển. “ Một lần tôi hỏi một dũng sĩ đấu bò điều gì khó
nhất trong nghề đấu và giết bò tót ”, Segovia hồi
tưởng, “ và anh ấy nói: “ tàu hỏa “. Với tôi cũng vậy.”
,”,
ông này
viết, “ chúng ta vừa đi, vừa mong
đợi điều chúng ta không hoàn toàn hiểu, nhưng hy vọng, từ khi danh
tiếng của ngài Segovia đến trước ngài và tên tuổi của J. S. Bach xuất
hiện trong chương trình của ngài, điều đó đã làm chúng ta thoả mãn
tính tò mò về một nhạc cụ có những sự kết giao lãng mạn mà không bị tổn thương
nhạc tính. Chúng ta vẫn còn nghe đến nốt cuối cùng, đó là điều bất ngờ thú vị
nhất của mùa diễn.”
Năm 1928, cuối cùng Segovia cũng thực hiện buổi diễn ra mắt trước
thính giả New York, giới phê bình đã chào đón ông như một bậc thầy. Lawrence
Gilman của tờ New
York Herald Tribune [na1] đã viết rằng đây có khả năng là buổi độc diễn
guitar cổ điển đầu tiên ở thành phố và tuyên bố rằng Segovia 34 tuổi “ đã làm
cho cây guitar cất tiếng cùng hơi thở với cây harpsichord của Landowska, cây
cello của Casals, cây violin của Heifetz ”. Olin
Downes của tờ Times vô tư hơn khi biểu lộ sự thích thú:“Anh ấy thuộc
về nhóm rất nhỏ các nghệ sĩ nhờ năng lực thực hành và tưởng tượng siêu việt mà
tạo ra được một nghệ thuật của riêng mình và đôi khi dường như biến đổi ngay cả
bản chất phương tiện truyền đạt của mình”.
Segovia đã ký kết chỉ làm một buổi hoà nhạc;
nhưng
thay vào đó, ông đã làm 6
buổi trong vòng 5 tuần, tất cả đều bán hết vé, và 25 buổi ở các thành phố khác
trên khắp Hoa Kỳ.
Segovia đã đưa vào chương trình 6 trong 15 lựa
chọn của ông từ những tác phẩm của Bach. Nếu bây giờ Bach là một nhà soạn nhạc
cho guitar, đó là nhờ có Segovia. Ví dụ bản sarabande mà nghệ sĩ đã chơi ở một
buổi hoà nhạc được lấy từ một trong những tổ khúc cho đàn phím, và một fugue từ
sonata cho violin.
Vai trò của tôi là xây dựng nhạc mục !”.
Tất nhiên đã có một nhạc mục của âm nhạc thế kỷ XVI và XVII viết cho cả guitar
và người em họ quý phái, cây dàn vihuela. Mặc dù rất nhiều tác phẩm đó đã bị thất
lạc, vài tuyệt phẩm vẫn còn trong
tuyển tập in lần đầu do nhà soạn nhạc Louis Milan xuất bản ở Valencia năm 1536.
Trong thời trai trẻ của Segovia, bá tước Guillermo de Morphy, gia sư của vua
Alfonso XII và người thầy thông thái của Casals, đã cùng đưa ra
một tuyển tập các tác phẩm trong thế kỷ XVI rồi, và Segovia đã vui sướng làm chúng sống
lại
trên sân khấu hoà nhạc.
Vì vậy, trong niềm say mê thay đổi thế giới hướng đến những vẻ đẹp của
cây đàn guitar, Segovia đành phải chuyển soạn một nhạc mục trọn vẹn từ những
nguyên tác viết cho các nhạc cụ khác. Ở một trong những chuyến lưu diễn đầu
tiên tại Đức, năm 1920, Segovia đã dùng
phiên bản của Hans Dagobert Bruger gồm những tác
phẩm viết cho lute của Bach, vài tác phẩm trong đó đã được Bach chuyển soạn từ
những nhạc cụ khác. Sự khám phá đó đã củng cố niềm say mê chiếm đoạt mọi thứ
dành riêng cho guitar, kể cả bản Chaconne tráng lệ soạn cho violin độc tấu cũng
có vẻ hợp với cây guitar yêu quý của ông.
cho các nhà soạn nhạc viết những tác
phẩm mới cho cây guitar của ông. Ngay từ buổi diễn ra mắt ở Madrid
của ông, trước Thế chiến thứ nhất, theo tự truyện, ông đã kiên quyết “ giải phóng
cây guitar bằng việc tạo ra một nhạc mục. Tôi đã nghĩ tới việc
đến gặp
Joaquinn Turina và Manuel de Falla – họ đã nổi tiếng rồi – và những
nhà soạn nhạc nổi tiếng khác. Tôi sẽ đóng vai người hướng dẫn của
họ đi qua mê cung kỹ thuật guitar. Tôi sẽ thấy những ý tưởng âm nhạc của họ
thành hiện thực trên nhạc cụ này. “Ông cũng nhìn thấy những kết quả có thể xảy
ra: “ Tôi thật kiêu căng! Phải chăng tôi đã nghĩ những vĩ nhân này sẽ theo lời
mời của một nghệ sĩ chỉ mới khởi nghiệp ?”.
Tuy nhiên, trước chuyến lưu diễn đầu tiên tới châu Mỹ La tinh, Segovia
đã làm quen với Federico Moreno Torroba, và Torroba đã viết cho ông một vũ khúc
nhỏ thật duyên dáng. Khi Segovia trình diễn bản nhạc trước
công chúng, ý tưởng này đã lan truyền. De Falla đã viết bản Kính tặng Debussy và Turina thì viết Sevillana. Rồi Torroba đã viết một
sonatine đầy quyến rũ mà Segovia đã chơi ở buổi ra mắt tại New York.
Ở bất cứ nơi nào Segovia đến, ông đều khiến mọi người thay đổi chính kiến.
Trong số những người thay đổi chính kiến do tác động từ
ông có vài nhà soạn nhạc lỗi lạc như Darius Milhaud, Albert Roussel, Heitor
Villa-Lobos và Joaquin Rodrigo, tất cả đều viết tặng ông
những tác phẩm mới. Ở mức độ hoành tráng hơn là 2 concerto được viết tặng ông -
Concerto giọng Rê trưởng
của nhà soạn nhạc Mỹ gốc Ý Mario
Castelnuovo -Tedesco và Concierto
del Sur của nhà soạn nhạc Mexico Manuel Ponce.
Trong tất cả những chiến dịch của mình, Segovia nhận thức khá rõ rằng cây
guitar có đầy rẫy những trở ngại kỹ thuật, rằng không phải mọi nhà soạn nhạc giới
thiệu tác phẩm của họ cho ông giải quyết được những trở ngại đó. Ví dụ ông lưu
tâm đến bản Homage
của De Falla như một tác phẩm “ có chất thơ sâu sắc” nhưng ông nói
thêm rằng nó không thể được diễn ở những khán phòng lớn “ vì nó sẽ bốc hơi mất ”.
Một ngày, nhà phê bình Martin Mayer đã thích thú nghe Segovia “ sửa” một tác phẩm
mới của Castelnuovo-Tedesco, và ông hỏi nó được viết cho nhạc cụ nào. “Cho guitar
“,
Segovia điềm tĩnh trả lời. Bất cứ thứ gì họ viết, tôi đều phải đưa chúng vào sở
trường của tôi ”.
“ Thức
dậy, đứng lên mà đi thôi “. Sau khi Jesus
thức tỉnh Lazarus, Lazarus đã thuộc về Jesus còn hơn thuộc về cha đẻ của
chính
mình”.
Ông
có vẻ nghi ngờ nghệ thuật đương đại – liệu nó có thực từ tay của Stravinsky,
Joyce hay Picasso ra hay không – và vì vậy ông đã khiến cho nhạc cụ của ông nổi
bật so vói nhiều tài năng hàng đầu của thời đại chúng ta ”. Lời nhận
xét đã không làm phiền Segovia. “ Tôi đã quá già để tiếp nhận thứ âm nhạc
chói tai kinh khủng này”,“ ông nói, “ Các
nhà soạn nhạc đang thử nghiệm tiếng ồn. Khi tiếng ồn trở thành âm thanh và âm
thanh thành âm nhạc, tôi sẽ có ý kiến ”.
trước sự ngạc nhiên của vài người theo chủ
nghĩa thuần tuý) , chính vì là một nhạc sĩ Lãng mạn mà
ông đã đều đặn gặt hái thành công tăng dần trong đầu năm 1930. Rồi biến động rối
ren của cuộc Nội chiến Tây Ban Nha đã đến. Segovia, đang sống ở Barcelona, đã bắt
đầu nhận một cuộc gọi đe doạ từ các đội viên dân phòng cánh tả. Ông bỏ trốn đến
Genoa mà không có hành lý gì ngoài hai bộ lễ phục mùa hè.” “Tôi
sớm nghe tin nhà mình ở
Barcelona đã bị cướp phá”, sau này ông kể lại, “ Bọn
cướp ngu dốt đã bán những đồ đạc quý và những xuất bản phẩm đầu tiên với giá rẻ
mạt. Bất kể thứ gì không bán được chúng đổ dầu đốt. Một lũ người đáng khinh ! “
pPablo
Casals, như một sự phản kháng chống lại chế độ của Franco ở Tây Ban Nha ( Chế
độ độc tài /ND ), đã làm cho Segovia thoáng buồn. “ “Chúng
tôi bất đồng với nhau về nhiều thứ” ông từng nói.
Nhìn chung với ông, chính trị có vẻ là một sự đối lập chính xác với
nghệ thuật của chính mình. Trong chính trị ông chỉ thấy sự hỗn loạn, ông giải
thích với người phỏng vấn, và rồi hất hàm về phía
cây guitar của mình. “ Và đây là
trật tự tuyệt đối, trật tự và kỷ luật cho mọi thứ ”. Rồi như
thường lệ với Segovia, ông minh hoạ quan điểm của mình bằng một câu chuyện nhỏ:
“Có ba người bạn. Một trong số họ nói: “ ‘Nghề
của tôi lâu đời nhất thế giới vì tôi là bác sĩ phẫu thuật. Khi Chúa Trời tạo ra
đàn bà Người làm bằng một cái xương sườn của người đàn ông và đó là một ca phẫu
thuật. Nghề của tôi lâu đời nhất.’ Người thứ hai nói: “ Nghề của tôi
lâu đời hơn nghề của anh. Trước khi tạo ra đàn bà từ xương sườn của đàn ông,
Người đã sắp xếp lại trật tự vũ trụ, tách ánh sáng ra khỏi bóng tối, điều nói
có nói trong Kinh thánh. Đó là một công việc của kỹ sư. Tôi là kỹ sư. Nghề của tôi
là nghề lâu đời nhất”. Người thứ ba nói: “ Không, không,
không. Trước khi Chúa Trời đặt tất cả những thứ đó
vào vũ trụ, đã có sự hỗn loạn rồi – và
tôi là một chính trị gia ”.
Cuộc đời tôi
đã có một sự cất cánh”, có lần ông từng nói, “ chậm, nhưng
là một sự cất cánh. Nó đã đến, mọi thứ đã đến”. Có vài người mô tả sự nổi lên của
Segovia như một siêu sao, sự thu hút mạnh mẽ của ông với giới trẻ, từ lần xuất
hiện trên một trong những chương trình truyền hình đầu của Ed Sullivan vào khoảng
năm 1950, mọi người đều nghĩ rằng thành công của ông là tất yếu.
Khi tự học
bất kỳ chi tiết kỹ thuật nào, Segovia vẫn là tín đồ suốt đời của nguyên tắc “ tập
và tập nữa”. Thậm chí khi đã gần 80 tuổi, ông
nói với người phỏng vấn: Ông vẫn tập hai tiếng rưỡi mỗi sáng, hai tiếng rưỡi mỗi
chiều và đôi khi hơn một tiếng vào buổi tối. “ Khi tôi được
hỏi tại sao tôi tập nhiều thế”,” ông nói thêm, “ Tôi trả lời rằng
việc đó giống cái thang của Jacob ( chuyện trong
kinh Cựu ước - ND). Các thiên thần vẫn trèo lên xuống từng bậc một kể cả khi họ
đã có cánh”.
Ông không đi
ra ngoài muộn vào đêm trước, ông thức dậy vào buổi
sáng và tập luyện, ông nghỉ ngơi vào
buổi chiều, ông trở nên bồn chồn
vào khoảng 5 giờ”, theo Nupen. “ Lúc 8 giờ ông ở một
trạng thái kinh khủng, ông đi ra thềm, và rồi chậm rãi, ông bình tĩnh lại và
ông đi đến buổi diễn”.
Segovia không lo lắng mà chỉ tập
trung”, “ ông nói.
“ Ông chủ yếu chơi cho chính mình”. Nhưng Klein cũng nhớ Segovia bắt đầu
tập đàn trước bữa sáng trong ngày có buổi diễn ở New York. Ông hầu như không ăn
gì trước một buổi diễn, chỉ một miếng bánh ngọt hoặc bánh nướng và một ly sữa
vào buổi chiều, vì Segovia cho rằng “ sữa ở đây
thật tuyệt”.( Sau buổi diễn sẽ có một ly rượu
anh đào và có thể có một miếng bít tết hoặc ít trái cây tươi,
ông thích quýt. ) Segovia tổng kết lại vấn đề lo lắng trước buổi diễn của mình
bằng phong cách súc tích thường thấy. “Việc bắt
đầu một buổi hoà nhạc luôn là sự tra tấn, và tôi thích hủy diễn”,
một lần ông nhắc Nupen. “ Và rồi đến lúc cuối buổi, tôi sẽ thích bắt
đầu lại “.
khuôn
mặt hà mã nhỏ thó” của mình – vẫn là một phần ko thể thiếu trong chiến dịch quảng
bá guitar của ông, cũng như những lớp master class ông đã dạy từ California đến
tận Siena. Mạng lưới truyền hình giáo dục Mỹ đã phát loạt phim về các lớp học của
Segovia tại trường nhạc mà ông giúp thành lập vào năm 1958 tại Santiago
de Compostela ở Tây - Bắc Tây Ban Nha. Những lớp học
đó lèn chật ních học sinh – phần lớn trong số họ đã khiếp sợ, theo lời một
trong những học sinh cũ của ông, John Mills. “ Phương pháp
dạy của của Segovia dành cho quy mô rộng rất trực tiếp”, Mills tường
thuật. “Ông sẽ bắt bạn dừng chơi khi nói rằng ông không thích câu chạy nào đó,
và rằng nó phải được chơi thế này. Rồi ông minh họa trên
đàn, sau đó không lời giải thích nào thực sự cần thiết nữa “.
.
Hầu như không thể mô tả được ấn tượng
khi nghe ông chơi từ khoảng cách 3 hoặc 4 bộ ( khoảng 0,9
hoặc 1 m)”, sau này Bream nói. “ Tôi
đã bị hạ gục không chỉ bởi vẻ đẹp của âm thanh mà còn bởi chiều sâu
của tiếng đàn và đặc biệt là sự đa dạng mênh mông của âm thanh ông tạo ra với
tiếng đàn lộng lẫy đặc trưng đó.”.
Bream tóm gọn cách chơi đàn của Segovia thế này : “ Chính
như thế, Chúa đã xuống trái đất” .
Ngay cả đôi
bàn tay to lớn của Segovia dường như cũng được tạo
ra cho cây guitar, bàn tay trái nặng nề tới mức có thể
tạo ra áp lực mạnh để bấm trên các dây, song với những
đầu ngón tay búp măng như thế ông có thể di chuyển khéo léo trên bàn phím một
cách dễ dàng. Nhưng sự điêu luyện là kết quả của những năm nghiên cứu và làm việc.
“ Mọi
phần
trong hành trang kỹ thuật của ông đã được tìm ra một
cách rất thấu đáo và rất trí tuệ”,
Bream hồi tưởng. “ Ông đã hợp lý hoá kỹ thuật đến mức đạt được sự kiểm soát tuyệt
vời nhất. Kỹ thuật chính là đây. Ông sử dụng tay phải để thực hiện kỹ thuật theo
cách chỉ có thể gọi là "cứng nhắc thả lỏng”. Đó chính là việc sử dụng trọng
lực của cổ tay để đạt được tiếng đàn vang nhất mà tay di chuyển ít nhất” “.
“ như một dàn nhạc được nhìn xuyên suốt
bằng một cặp mắt riêng: nhỏ và thân quen mê hoặc. Trong nó dàn nhạc thật tinh tế
và cô đặc, như hàng trăm hương thơm của núi rừng trong một chiếc chai nhỏ”.
Hoặc: “hai trong số những
tạo vật của Chúa, con chó và cây guitar, đã lĩnh
đủ mọi
kích thước và mọi hình dạng để không bị tách rời khỏi
người đàn ông.”.
”
Segovia nói. Hauser quay lại xưởng làm vài cây copy nữa, tiếp tục đem
chúng đến cho Segovia và tiếp tục để chúng
bị loại bỏ. Phải mất gần 10 năm Hauser mới hoàn thành được một cây
đàn làm vừa lòng Segovia. Ông chế tác nó bằng gỗ lấy từ một cây
đàn harpsichord ở thế kỷ 17. Segovia đã chơi nó trong
25 năm đến khi nó bộc lộ sự buồn tẻ khác thường ở những âm vực nào đó, rồi
ông “ bỏ lại ở Madrid để nó yên nghỉ”.
Bây giờ ông chơi một cây Ramirez và một cây Fleta được chế tác ở Barcelona, cây
đàn ông gọi là “ một cây guitar xuất sắc”.
đĩa
vinyl với 2 tốc độ phổ biến 45 và 33 vòng/phút – ND) bắt đầu vào năm 1948, Segovia bắt đầu một
loạt các bản ghi âm mới với hãng ghi âm Decca mà rốt cuộc số lượng lên tới
hơn 20 bản trước khi ông rời Decca vào năm 1973. Ông đã thực hiện một số một số
bản ghi âm sau đó với những hãng khác, nhưng một phần đáng kể trong nhạc mục khổng
lồ của Segovia vẫn chưa được ghi âm.
Khi đã tám
mươi Segovia tiếp tục đeo đuổi một kế hoạch sẽ làm nản lòng người chỉ 60 tuổi. Ông
thường xuyên thực hiện hơn 100 buổi hoà nhạc mỗi năm ở tuổi ngoài
70, và trong một chuyến lưu diễn điển hình ở Mỹ khi đã 84 tuổi ông đã xuất hiện
17 lần, theo báo chí mỗi lần nhận thù lao 6.000 dollars. Năm tiếp theo là năm kỷ
niệm vàng lần diễn đầu tiên của ông ở New York, và năm sau đó ông đã diễn lần đầu
ở Nhà Trắng. “ Điều bi kịch là tất cả những người
già thực sự vẫn trẻ ở bên trong”, ông đã bình luận. “ Nhưng những người
khác không thể thấy họ trẻ thế nào. Họ chỉ thấy vẻ bề ngoài”.
uể oải, những chỗ luyến
lãng mạn và dãn nhịp hầu như kỳ cục, nhưng bậc thầy già vẫn tự thấy vô song như
thường thấy. “ Không ai có óc xét đoán đến một buổi
độc tấu của Segovia để nghe tốc độ bộ đĩa”,”
Donal Henahan của tờ New York Times quan sát thấy trong năm 1981. Ông giải
thích rằng Segovia đã có “ bước đi ung dung của người kể chuyện
tự tin. Ông có nhiều màu sắc hơn Crayola. Tiếng đàn của ông bị thiếu vài đê-xi-ben
nhưng nó không kêu nhỏ lại nhiều đến nỗi xa với chất thơ. Ông đã đạt đến tầm cỡ
vương giả đến mức có thể dừng một bản fugue của
Bach sau nửa tá nốt, lên lại dây và bắt đầu lại, mà không
hề làm
ai bị sốc”.
Khi tôi còn rất trẻ”, “
ông nói, “ Tôi đã cầu xin Chúa Trời rằng tôi là
một kẻ tội đồ xấu xa không xứng với vinh quang của Người, xin Người bỏ tôi lại ở
đây. Và tôi vẫn đang thích hành tinh này “.”
Sự thích thú của Segovia với hành tinh này luôn được tạo cảm hứng từ phụ nữ và
cây guitar, ông nghĩ mỗi thứ trong
đó là giới hạn của thứ kia. Và cho dù ông đã khởi đầu là “ người chung
thuỷ với guitar” và “không đa thꔓ, ông cũng gợi ra
một sự tương đồng có phần khác biệt:“Tôi đã có ba
người vợ và ba cây guitar hợp pháp, nhưng trong lúc đang tán tỉnh nhiều
người khác”.
cặp mắt xanh
rất to, chiếc mũi thanh tú, cặp môi đẹp nhoẻn
nụ cười, một thân hình mảnh mai duyên dáng … ánh mắt mê
đắm của cô ấy
… Một giọng nói nội tâm bí ẩn dường như nói nhẹ
nhàng bảo với tôi rằng cô ấy và tôi đã có số
gặp nhau thường xuyên … quả thực chúng tôi đã làm thế. Cô ấy
trở thành vợ tôi một thời gian sau đó.”.
Cuộc
hôn nhân đầu tiên năm 1918 đó đã kết thúc bằng việc
ly hôn; ông tái hôn vào năm 1936, và lại ly hôn lần
nữa.
Con trai cả của ông tên là Andres sinh năm 1922
và là hoạ sĩ sống ở Paris. Hai người con sau của ông, một con trai và một con
gái đều qua đời một cách đột ngột.
. Hoặc như có
lần ông đã diễn đạt khi được hỏi
liệu ông có phải là người ngoan đạo không:
“ Hết sức ngoan đạo mà không có tín điều. Một người Công
giáo nhưng là người Công giáo sao nhãng.”Tuy
nhiên cũng người bạn này nhấn mạnh tính dí dỏm
và hài hước của Segovia và thậm chí cả việc thích
trêu đùa của ông. “ Đôi khi, ông có thể như một đứa
bé nghịch ngợm”, người bạn
nói, “như ai đó không có thời gian
để
nghịch ngợm khi còn là trẻ con,
nên hiện
giờ đang
nghịch ngợm”. Và dù rằng
Segovia có rắc rối nghiêm trọng về thị lực trong
những năm gần đây – chứng
bong võng mạc và đục thuỷ tinh thể đã được điều
trị bằng phẫu thuật – người bạn này nói thêm: “ Tôi vẫn ước rằng mình
có thể nhìn thế giới theo cách nhìn của Segovia.”.
dsự
thành đạt, vậy cuộc đời có thể xem như thực sự mãn nguyện. Nhà phê bình Alan
Rich đã viết vài năm trước khi đến thăm Segovia ở Madrid và đơn giản là mong muốn
được trò chuyện về âm nhạc. Rrich viết:
“Thay
vào đó ông đã dành cả buổi chiều để sát hạch tôi về
các
tiểu phẩm điêu khắc, hội hoạ, và với niềm kiêu hãnh lớn nhất, một số lượng
lớn đá quý kiểu Ý mà ông đã kiếm được. Việc
này giải thích vị thế đặc biệt của ông theo một chặng đường
dài. Ông là một trong những nhân vật hiếm hoi từ nay về sau có cái nhìn
thẩm mỹ hoàn hảo và tuyệt đối.”
Khi đến lượt Carlos, nó chỉ trả lời:
“ Cha con là một sinh viên guitar “.
3/2017
Trịnh Minh Cường dịch từ bài của Otto Friedric trong bộ đĩa A Segovia của Timelife
Đăng trên Tạp chí Âm nhạc số 2-2021
Nhận xét
Đăng nhận xét