I- Được đưa nôi bằng nhạc cổ điển
Trước khi
tôi được sinh ra(1964), bố tôi được nhà nước cử đi làm chuyên gia giáo dục ở
Ghi-nê. Khi trở về, ông sắm được 1 radio, 1 máy cassette và một máy quay đĩa
Philips stereo. Máy cassette thì bị bộ Văn hoá trưng dụng vì không được phép
dùng, ngay cả radio còn phải có giấy đăng ký mới được sử dụng cơ. Máy quay đĩa
là máy dạng xách tay như cái va li mỏng có nắp là hai loa rời. Về sau mỗi khi
ôn lại kỷ niệm bố thường nói về máy quay đĩa này với vẻ tự hào: bố là một trong
những người đầu tiên ở Hà nội chơi máy quay đĩa stereo. Mẹ kể lúc tôi mới sinh, mỗi khi cho tôi ngủ cứ bật
máy đặt đĩa lên cho máy hát, và tôi ngủ say sưa trong những điệu valse của
Johann Strauss, nhà soạn nhạc yêu thích nhất của bố. Mẹ đã thử tắt máy đi thì
tôi lại tỉnh.
Đến khi
tôi học vỡ lòng, tôi được phép tự bật máy đặt đĩa lên để nghe. Mỗi buổi chiều ở
lớp về là tôi nhào đến cái máy hát. Tôi còn nhớ có hai đĩa yêu thích nhất hai
đĩa Melodja do chú tôi mang ở Liên xô về. Một đĩa của ca sĩ thần đồng Robertino
với những giai điệu Ý ngọt ngào, đĩa kia là chương trình chọn lọc các tác phẩm
nổi tiếng như Phiên chợ Ba Tư, Hành khúc Thổ Nhĩ Kỳ, Czardas … Rồi một sự cố đã
chấm dứt giai đoạn tiếp xúc âm nhạc ngọt ngào của tôi. Đang say sưa nghe thì
máy bỗng dừng chạy sau tiếng nổ nhỏ kèm theo có ít khói từ trong máy. Tôi ngừng
thở tê cứng toàn thân vì sợ, một cảm giác không thể quên. Chắc cái máy ở châu
Âu không thể thích nghi nổi với điện thời đó yếu và rất chập chờn.
Sau ngày thống nhất đất nước, một người bác đi tiếp quản Sài Gòn ra có mua được dàn máy stereo dạng tủ của Nhật, có lẽ là National. Dàn máy có radio và đầu đĩa vinyl. Chủ nhật hàng tuần, những gia đình trên phố thường về tụ tập ở nhà bà ngoại. Hôm đầu tiên sau khi từ Sài Gòn ra, bác mở nhạc bằng đĩa vinyl cho cả nhà nghe. Trong mấy đĩa bác mở đó một đĩa mà tôi nhận ra ngay đó là các bản valse của Strauss II, tất nhiên khi đó chỉ biết là Strauss thôi chứ chưa biết Strauss I hay Strauss II. Tôi vừa nghe vừa lẩm nhẩm hát theo và các bác các chú rất ngạc nhiên khen “thằng bé này rất kỳ lạ”. Sau này nhớ lại chuyện này thì tôi cho rằng nhờ được đưa nôi bằng những giai điệu cổ điển nên khi lớn lên tôi đã quen với những giai điệu đó. Những giai điệu đó như liều thuốc gây nghiện từ sớm tôi dễ dàng say mê tất cả những bản nhạc cổ điển khác khi lớn lên.
Ngoài những
cơ hội được nghe thứ âm nhạc tuyệt vời đó, tôi thích tất cả nhạc gì bay đến tai
mình như khi biết đọc thì đọc ngấu nghiến tất cả sách báo gì đến tay mình. Mẹ kể
khi 18 tháng tôi đã hát véo von suốt ngày: Ngày mai em vừa tròn hai mươi tuổi,
Cô gái vùng cao xinh đẹp vô cùng, Súng vác trên vai em đi cày dưới ruộng, Em là
xã viên em cũng là dân quân… hết lời 1 và rất đúng nhạc, nhận xét của mẹ có cơ
sở để tin. Về sau, khi tôi bắt đầu học guitar, thi thoảng mẹ ôm đàn của tôi vừa
gảy giai điệu những ca khúc thời xưa vừa hát, hát đúng nhạc, đủ thấy mẹ tôi có
chút năng khiếu âm nhạc. Thời con gái mẹ tham gia đội văn nghệ thôn và chơi được
chút ít mandolin. Những câu trong ca khúc “Nổi trống lên rừng núi ơi!” của
Hoàng Vân nói trên hoàn toàn từ trí nhớ của tôi. Chỉ có tên bài và tác giả vừa
mới dùng Google tìm vì trước chưa biết.
9/10/2025
II- Những nốt đàn đầu tiên và được kiểm tra năng khiếu
Khi còn nhỏ thỉnh thoảng
tôi được bố cho theo đến trường - Đại học sư phạm ngoại ngữ Hà Nội, nơi ông là giảng viên tiếng Pháp. Ký ức còn lưu
được một lần ông chở đến trường rồi thả cho chơi ngoài hành lang trong khi ông
giảng bài. Thằng bé tha thẩn đi hết hành lang rồi theo cầu thang đến các tầng khác
lạc lối không tìm được chỗ cũ và khóc toáng lên. Các anh chị sinh viên ra dỗ
dành rồi dẫn đi tìm lớp bố nhưng bị vướng một lớp cửa ngăn ở hành lang, có lẽ
là ranh giới giữa hai khoa. Thấy có người bảo cho tôi chui qua lỗ cửa thế là sợ
quá càng khóc to hơn. Cuối cùng các anh chị cũng tìm được lớp của thầy là bố thằng
bé. Ký ức về lần sau đó đã lớn hơn nhưng chưa đi học vỡ lòng, kiểu mẫu giáo lớn
ngày nay. Nhưng lần này là đi chơi dù vẫn là đường đến trường bố. Điểm đến là một
khu tập thể nhà một tầng có vẻ cũ kỹ với đường đất gồ ghề, gần đây nhớ lại thì
đoán có lẽ là Khu văn công Mai Dịch. Hai bố con vào một nhà, bác chủ nhà vẻ cao
cao ra đón. Chào bác Lương đi con! Tôi chào bác và bác xoa đầu tôi rồi vào bàn
uống trà. Tôi ngồi yên được một lúc rồi phát hiện ra trong nhà có một vật mà
tôi không thể rời mắt sau khi thấy – một cây đàn piano bóng loáng với hàng phím
lấp lánh. Tôi không nhớ vì sao mình nhận biết được đàn piano, có lẽ qua tranh ảnh. Bố có cuốn bách khoa toàn thư Petit Larousse đầy
những ảnh cờ các nước, các con vật đẹp đẽ và vô số thứ khác mà tôi thường được xem.
Thỉnh thoảng ông còn mang về nhưng tạp chí tiếng Pháp cũng có nhiều ảnh đẹp. Trong
khi hai người nói chuyện, tôi lần dần đến bên cây đàn ấn thử phím đàn và mê mẩn
âm thanh phát ra từ nó. Tôi dò dẫm các phím đàn theo một giai điệu đang ám ảnh trong đầu là Trở về
Surriento hoặc O Sole Mio thường nghe thần đồng Robertino hát trong đĩa. Bố mắng:
Ra đây ngồi, đừng nghịch đàn để bố và bác nói chuyện. Tôi vâng lời nhưng chỉ ngồi
yên được một lúc thì ma lực của cây đàn lại hút tôi về phía nó. Sau vài lần không
nghe lời, bác đưa tôi đến bên cây đàn và bảo tôi nhắm mắt lại “nghe kỹ nhé!” rồi
bác gõ một phím vài lần, rồi bác bảo mở mắt ra và chỉ khoảng bốn năm phím: phím
vừa kêu nằm trong mấy phím này này, cháu tìm nó đi! Tôi thử gõ từng phím và chỉ
ra một, bác gật đầu bảo đúng rồi làm lại
với vài phím khác và tôi luôn tìm đúng.
Bác xoa đầu tôi và nói với bố: nó học đàn được đấy, anh cho cháu đến đây để tôi
dạy cháu. Bài kiểm tra đó gọi là bài kiểm tra thẩm âm cao độ, một trong hai bài
kiểm tra năng khiếu thẩm âm cho các thí sinh thi tuyển vào các trường âm nhạc
chuyên nghiệp. Bài kiểm tra tuyển sinh khó hơn một chút là thí sinh sẽ hát lại
sau nghe một giai điệu ngắn, tức là nhiều nốt. Ngoài kiểm tra thẩm âm cao độ
các thí sinh còn phải vượt qua bài kiểm tra thẩm âm tiết tấu: nghe giáo viên gõ
các tiết tấu khác nhau rồi gõ lại.
Nhưng rồi tôi không được
học piano với bác Lương. Về sau, khi nhắc lại chuyện này, bố giải thích vì bố bận
mà đến nhà bác không tiện đường. Gần đây khi nhớ lại chuyện này thì tôi hiểu lý
do chính hẳn là bố không đủ khả năng để sắm cho tôi một cây piano. Trên đường về
bố cho biết bác là nhạc trưởng Vũ Lương. Sau hôm đó, những khi xem phim Việt
Nam, tôi thường thấy cuối phim có giới thiệu chi huy Vũ Lương cùng dàn nhạc Xưởng
phim truyện Việt Nam và trong lòng dấy lên niềm hãnh diện vì đã được gặp ông. Mãi
đến khi đã lớn và được học guitar, tôi cũng có cơ hội thể hiện khả năng thẩm âm
cao độ của mình. Thầy dạy guitar đầu tiên của tôi là nhạc sĩ sáng tác nên tôi
thường được nghe ông chơi piano. Thỉnh thoảng tôi nhận xét một nốt hơi “phô”, tức
là hơi sai cao độ. Ông kiểm tra lại rồi công nhận tôi đúng và rất khen tai tôi.
Ở thời của tôi, có cơ hội học nhạc khi chưa học chữ với một nhạc sĩ chuyên nghiệp
là một cơ duyên rất hiếm nên tôi “hụt” cơ hội cũng là chuyện thường tình. Mỗi
khi nhớ lại tôi không hề thấy tiếc nuối vì về sau bản thân đã sử dụng hết năng khiếu của
mình. Nhưng bài kiểm tra thẩm âm đầu tiên, cũng là duy nhất, vẫn là một trong
những kỷ niệm ngọt ngào nhất trong hành trình âm nhạc của tôi.
Tháng 9 năm 2021sau khi
chia sẻ chuyện này trên nhóm Phây Hà Nội Mến Thương, tôi mới nghĩ tìm thêm thông
tin về nhạc trưởng Vũ Lương thì thấy website của Hội Nhạc sĩ có đăng đầy đủ thân
thế sự nghiệp của ông: Vũ Lương sinh ngày 18 tháng 1 năm 1927. Quê ở Cự Đà, Hà
Tây (Hà Nội). Ông công tác tại Xí nghiệp Phim truyện Việt Nam, nguyên là Chỉ
huy Dàn nhạc Xưởng Phim truyện. Đã nghỉ hưu. Cư trú tại Hà Nội. Học chỉ huy dàn
nhạc tại chức tại Nhà hát Giao hưởng Việt Nam. Đến năm 1964 chuyển sang chỉ huy
dàn nhạc Xưởng Phim truyện Việt Nam. Ông đã dàn dựng và chỉ huy dàn nhạc, dựng
nhiều tác phẩm cho phim, đồng thời soạn một giáo án về nhạc phim và giảng dạy bốn
khóa Trung cấp điện ảnh, một khóa chuyên tu Đại học cho đạo diễn điện ảnh tại
Trường Đại học Sân khấu - Điện ảnh và một khóa cho lớp đạo diễn truyền hình. Vũ
Lương là tác giả của một số nhạc phim truyện và phim truyền hình: Giao hưởng
thơ “Đất nước tươi đẹp”, Vũ khúc giao hưởng
“Đất nước xuân về”; nhạc phim truyện: Danh sách mật, Hoa xoan tím. Nhạc phim hoạt
hình: Gà trống choai, Sự tích cây kim giao. Năm 1984 ông đã được phong danh hiệu
Nghệ sĩ Ưu tú.
Cuối bài tôi có viết rằng
muốn biết hiện(9/2021) ông ra sao để mong gặp ai đó biết và chia sẻ, nhạc sĩ Đặng
Hữu Phúc có xem bài viết rồi hỏi một người bạn
làm bên xưởng phim truyện và họ cho biết bác Vũ Lương đã qua đời vào
ngày 23/02 năm đó, cầu mong bác yên nghỉ!
16/10/2025
III - Những bài học đầu tiên
Nhà tôi ở trên tầng 2 đi
lên bằng một cầu thang qua một khoảng
sân trời nhỏ. Xưa kia dưới cầu thang vốn là bể nước mưa, còn sân trời là nóc
nhà tắm của căn hộ tầng 1 của bác ruột tôi, sau bác không ở bán lại cho người
khác. Sân trời sau đã cải tạo thành bếp, còn khi xưa sân trông sang sân vườn của
chùa Bà Đá. Vườn chùa có rặng nhãn đầy chim mỗi sáng hót váng tai. Tình cờ sau một
cơn mưa rào tôi phát hiện ra quang cảnh đẹp khác thường vì mọi vật nét căng
trong bầu không khí trong vắt. Từ đó sau mỗi cơ mưa tôi thường đứng ngắm khung cảnh qua rặng nhãn xanh
đến tận nóc ngói đỏ của ngôi nhà trong tu viện dòng Mến Thánh giá ở phố Nhà
Chung. Về sau tôi không còn thấy lại cảnh tượng đó nữa, chắc vì ô nhiễm không
khí đã tăng theo nhịp đi lên của đời sống xã hội. Sân chùa là nơi tổ dân phố họp
hành, như một sự tái hiện công năng của sân đình thuở xưa. Trong một buổi họp tổ
dân phố, tôi đã rất ngỡ ngàng khi thấy Cường “híp” ở đầu phố lên kéo violin tặng
bà con Bản nhạc pô-lô-ne(polonaise), bản nhạc tuyệt vời trong bộ phim
cùng tên của Ba Lan
đang hot khi đó. Giờ
nhớ lại thấy buồn cười vì mắt tôi cũng híp như nó hoặc hơn nhưng vì đã có tên Cường
“Giai” ghép tên ở nhà. Màn biểu diễn viô-lông của Cường “híp” làm tôi ngây ngất
rồi ao ước mình có thể kéo được viô-lông như nó. Mãi đến khi trưởng thành tôi mới
biết cây đàn của Cường “híp”là viola sau khi biết anh là một cây viola trong
Dàn nhạc Giao hưởng Quốc gia. Việc mong muốn được chơi đàn khi nghe người khác
đàn cũng là một tiêu chí của năng khiếu âm nhạc là cảm thụ. Một người phải cảm
thụ âm nhạc đến mức nhất định mới có khao khát tạo ra nhạc khi chứng kiến người
đàn hát. Năm bảy năm sau tôi sẽ
biết tác giả bản Pô-lô-ne đó là Oginsky khi được học guitar cổ điển,
cũng là lúc tôi đã hiện thực hóa được ước mơ âm nhạc đầu tiên của mình.
Khi biết tôi thèm được học chơi viô-lông, bố hứa sẽ cho
đi học. Ông là người cổ vũ nhiệt thành của âm nhạc, đặc biệt là nhạc cổ điển như
đã kể trong các bài trước. Thời đó để chuẩn bị học chơi một nhạc cụ, học viên
phải học qua một khoá ký xướng âm. Đến kỳ nghỉ hè của lớp 4, bố đăng ký cho tôi
theo học ký xướng âm ở lớp nhạc của thầy Đoàn Chuẩn, số 9 Cao Bá Quát. Lần đầu
tiên trong đời tôi được tự đạp xe đạp ra khỏi nhà với chiếc xe đạp thiếu nhi
trước đó tôi chỉ được dắt trên hè phố thôi. Mỗi buổi học tôi cứ ê a Đồ Mi Xón
Là Mi Phá như một con vẹt. Buối học với thầy Chuẩn, buổi học với chị Lan Anh trợ
giảng của thầy. Thầy rất hóm hỉnh, ông luôn giảng bài theo kiểu hóm hỉnh làm bọn
trẻ hứng thú suốt cả buổi học. Phải đến tận buổi kiểm tra cuối khóa, tôi mới vỡ
lẽ ra cách xác định tên nốt: chỉ cần nhớ được một nốt rồi suy ra các nốt
khác theo thứ tự Đô Rê Mi Pha Xon La Xi
hoặc ngược lại, đơn giản thế thôi nhưng tôi vốn chậm hiểu. Chả thế mà cô Cầm,
giáo viên năm lớp 3- 4, thường chê tôi: anh thì thông minh mà sao em lại mít đặc
thế! Anh tôi cũng học lớp cô rồi đến cậu em út cũng học cô. Quả là trong mấy
năm cấp 1 tôi mít đặc thật, năm lớp 3 tôi đã cắn bút cả buổi chiều mới hiểu
cách giải bài toán tìm hai số khi biết tổng và hiệu vốn chỉ tính theo công thức
đơn giản thôi. Khi lên lớp 5 đầu óc mới vỡ vạc ra dần và cuối học kỳ 1, thằng
bé mít đặc đã không tin vào mắt mình khi thấy sổ liên lạc ghi mình đạt học sinh
tiên tiến, cứ như một món quà của ông Bụt ban cho. Thành quả này chắc chắn có
đóng góp lớn của môn Pháp văn. Khi lên cấp 2 theo tuyến tôi vẫn học ở Hoàn Kiếm
nhưng bố đã xin cho tôi chuyển sang học tại Tô Hiệu cuối phố Nhà Chung vì bên
đó có môn Pháp văn do cô Hợp sinh viên cũ của bố dạy. Khi đó trường Tô Hiệu là
một trong những trường cấp 2 thí điểm dạy ngoại ngữ. Tôi thấy học Pháp văn rất
thú vị và vì thế việc học suôn sẻ không như đa số các bạn có vẻ căm ghét nó. Sau
thành công này tôi tự tin hẳn lên và việc học cũng suôn sẻ hơn. Nhưng trước khi
nhận được món quà của Bụt tôi phải nhận một quả đắng. Số là tôi khá hiếu động,
không phải nghịch chân tay mà hay cười bất chợt vì những chi tiết đọc trong truyện
bỗng nảy ra trong đầu. Ở nhà chuyện đó vẫn thường xảy ra như cơm bữa: đang ăn cơm
tôi đột nhiên tạm dừng ăn để cười vì một ý nghĩ chợt đến. Và chuyện phải đến là
viết kiểm điểm có chữ ký của bố mẹ. Trình bố ký bản kiểm điểm là một cực hình, chẳng
khác mấy kẻ tử tù bị dẫn ra pháp trường mô tả trong truyện. Nhưng còn tệ hơn thế,
sau khi ký bản kiểm điểm thứ hai ba gì đó, bố bảo: học hành cho tử tế đi rồi hãy
nghĩ đến chuyện học viô-lông. Xong!
Sau khi thống nhất đất nước, một sáng tầm 9h30 là giờ
chuẩn bị nấu bữa trưa, anh tôi tình cờ dò thấy kênh FM của Đài tiếng nói Nhân
dân Thành phố Hồ Chí Minh và có rất nhiều nhạc trên đó. Không chỉ các ca khúc
nhạc đỏ như Đài tiếng nói Việt Nam, mỗi 30 phút cho một thể loại nhạc nối tiếp
nhau. Cứ tầm 9h-9h30 hai anh em mở kênh FM vừa nghe nhạc vừa chuẩn bị nấu cơm,
quét dọn nhà. Một chương trình gì đó có nhạc hiệu mê ly thế, thỉnh thoảng giai
điệu đó lại vang lên trong đầu tôi như nhắc nhở. Có những bản nhạc có nhiều cây
viô-lông, lúc thêm tiếng piano hòa cùng … kiểu nhạc giống như trong mấy đĩa nhựa
của bố tôi hay nghe từ hồi nhỏ. Lại có những bản nhạc kiểu khác gồm tiếng guitar và trống thật
sôi nổi. Mãi về sau mới biết đó là guitar điện cùng ban nhạc nhẹ. Nhưng khi đó
hai anh em gọi những bản nhạc viô-lông piano du dương là nhạc nhẹ, vì nó nhẹ
nhàng so với guitar trống mà. Mãi đến gần ba mươi năm sau, sau khi được tiếp cận
với internet tôi mới biết nhạc hiệu tuyệt vời kể trên là chương 3 của bản
Clarinette concerto K. 622 của W A Mozart. Có được hiểu biết đó nhờ tham gia một diễn đàn nhạc cổ điển và tôi
không phải là người duy nhất đi tìm danh tính giai điệu này.
Đầu năm lớp 7, tôi được thầy Quế chủ nhiệm bổ nhiệm làm
tổ trưởng. Nhưng ngay sau đó thầy phát hiện ra tôi chưa phải Đội viên nên hủy
quyết định bổ nhiệm và yêu cầu tôi phải phấn đấu thành Đội viên. Cuối học kỳ 1
tôi đã được kết nạp Đội bằng một nghi thức long trọng của toàn trường dành cho
mỗi một mình tôi. Phương Mai cùng lớp đi sinh hoạt ở đội Thư viện Cung Thiếu
nhi kể với các bạn trong đội: Lớp tớ có một cậu rất ngộ lên lớp 7 mới vào Đội.
Tôi biết chuyện này vì trong số bạn cùng đội của Phương Mai có hai bạn ở gần
nhà: Vinh ở Nhà Chung học cùng tôi ở cấp 1 , Nghĩa ở 128 Hàng Trống và Quang ở
Phủ Doãn cùng luyện thi học sinh giỏi toán ở tiểu khu. Về sau cả năm chúng tôi thành
nhóm bạn thân thiết đến tận ngày nay dù người Nam kẻ Bắc, người Đông kẻ Tây. Sở
dĩ tôi chưa vào Đội vì nhát. Khi lên cấp 2 chỉ còn một số đứa chưa vào Đội
nhưng khi lên lớp mới nhưng đứa như thế cứ đeo bừa khăn quàng đỏ nghiễm nhiên
thành Đội viên, nhưng tôi không thể làm như thế vì cảm thấy thế là lừa dối. Năm
lớp 7 tôi có một sự kiện lớn khi được làm đại diện cho trường đi thi học sinh
giỏi Toán sau một bài kiểm tra cấp trường. Sau đó tôi được tham gia lớp luyện
thi tổ chức ở một phòng nhỏ đầu phố Hàng Trống. Các bạn cùng học đến từ nhiều
trường khác nhau trong khu Hoàn Kiếm. Đến kỳ thi vào đội tuyển của khu để đi
thi thành phố thì tôi trượt thẳng cẳng, trong bài thi tôi giải được mỗi bài
hình. Sau khi thành số 1 toán của trường bố đã trêu tôi: thằng chột làm vua xứ
mù, ha ha ha… quả là không sai tý nào. Tự tôi cũng đã thấy trước kết quả khi
luyện thi: các bạn toàn thảo luận về những bài toán gì gì mà tôi không hề có
khái niệm nào, các bạn toàn từ các lớp chuyên toán Trưng Vương Trưng Nhị thì
tôi tuổi gì mà theo được các bạn ý. Nhưng bài giải duy nhất của tôi lại mang về
một giải khuyến khích: khi thầy trả bài,
cách giải bài hình học của tôi là duy nhất và được thầy đánh giá hay nhất.
Thầm tự hào đến mức nhớ như in bài toán này: Qua hai điểm cho trước, chỉ dùng
com pa vẽ điểm thứ ba thằng hàng. Từ lớp 6 tôi đã tự thấy mình có sở trường về
môn hình học, đặc biệt với dạng tìm quỹ tích là dạng đa số các bạn ngại, khi học
đại học lại tình cờ được phân vào ngành công trình.
Cánh cửa cho ước mơ âm nhạc không đóng kín mãi với tôi.
Khi lên lớp chín(/10), bố thường tiếp anh Hải đến chơi, hai người thù tạc đủ
chuyện rồi anh hát, hát hay lắm. Sau bố giới thiệu anh là giảng viên nhạc ở trường(ĐH
Sư phạm Ngoại ngữ). Bỗng một hôm anh hỏi tôi: anh thấy em hay nghe nhạc, em có
thích học guitar không anh dạy? Vâng có ạ! Trúng tim đen nhé, đúng là cơn gió
lành đã thổi anh đến đây. Mãi về sau tôi mới biết anh ngang tầm tuổi với một số
đồng nghiệp trẻ của bố mà chúng tôi vẫn gọi là chú, chắc vì anh thường xưng
em–thầy với bố nên xưng anh–em với tôi. Anh cho tôi mượn một cây guitar tuyệt đẹp
với vân gỗ óng ảnh dưới lớp véc ni sáng loáng. Trên tem bên trong đàn ghi là sản
xuất tại Ý và có dòng chứ in thêm là quà tặng của UNICEF, hay UNESCO tôi không
nhớ. Hai anh em ra cửa hàng sách ngoại văn ở Tràng tiền mua được cuốn giáo
trình guitar của Matteo Carcassi, sách của Liên Xô xuất bản rất đẹp. Hằng tuần
tôi đến nhà anh trên gác hai ở phố Bát Đàn để học. Học đàn ở phố Bát Đàn nghe
hay nhỉ! Nhưng đàn trong tên phố không phải là nhạc cụ mà là đồ đàn, là đồ gốm.
Anh đang học sáng tác ở Nhạc viện Hà Nội nên chủ yếu chơi piano. Khi hướng
dẫn tôi chơi guitar anh hướng dẫn bằng lời và dựa trên các hướng dẫn trong sách.
Sau khi học guitar tôi lại được ngồi nghe anh chơi piano. Một vài lần tôi phát
hiện ra một phím đàn sai cao độ và hỏi anh, anh kiểm tra kỹ phím đó rồi rất ngạc
nhiên khi thấy các phím đó sai thật. Trong mấy bản anh hay chơi tôi thích nhất
hai bản của Tchaikovsky: Khúc hát Napoli và Khúc hát Pháp Cổ. Thích quá nên tôi
đã mò đánh trên bản nhạc của anh, tất nhiên chỉ bè trên với khóa Sol thôi.
Thích bản Khúc hát Napoli hơn nhưng bản này nhanh quá nên tôi chỉ tập trung mò
bản Khúc hát Pháp Cổ rồi cũng chơi được hết giai điệu kèm vài nốt trầm. Hóa ra
đó là bản chuyển soạn đầu tay của tôi. Một hôm anh hỏi tôi học toán thế nào và
tỏ ra vui khi biết tôi học toán ổn. Một hôm đến chơi với bố, anh nói: Thằng
bé nó có năng khiếu thầy ạ, mà lại học toán khá, bọn học sinh
trong trường nhạc ít đứa như thế. Một hôm khi lên lớp, anh bảo: Hay em
thi vào trường nhạc đi, mà thôi, bọn trong đó đánh gấu lắm. Khi đó tôi
mới học được vài bài A B C thôi. Anh hướng dẫn tôi có lẽ được khoảng bốn năm
tháng thì cho tôi nghỉ để anh tập trung ôn thi lên đại học. Rồi tôi lớn lên đi
học xa và thầy trò không còn giữ liên hệ. Hơn mười năm trước tôi bỗng nhớ đến thầy
và tìm đến căn nhà xưa ở phố Bát Đàn. Nhưng đã bao vận đổi sao dời người cũ
không còn ở đó và không để lại dấu vết gì. Tìm trên mạng từ khóa “ Hứa Đông Hải”
ra website của Viện nghiên cứu Văn hóa dân gian
ở phố Hào Nam có tên thầy trong danh sách nhân viên của Viện và lại ghi
chú “đã mất”. Thật bàng hoàng, tôi đã ghi lại địa chỉ để đến Viện hỏi. Chưa kịp
tìm đến đó thì bố tôi mất và việc đại tang đã làm việc tìm lại thầy cũ rơi vào
quên lãng. Phải năm bảy năm sau, tình cờ thấy một người bạn khoe trên Phây rằng
cô tìm được người thân cho một người và tôi đã nhớ lại vụ tìm thầy cũ của mình
chưa hoàn thành rồi nhờ cô. Cô đã tìm ra ngay đúng Viện nghiên cứu VHDG mà tôi
đã tìm đúng nhưng bỏ dở. Đúng là thầy tôi đã qua đời nhiều năm trước, cầu
mong thầy yên nghỉ! Thầy có thể hài lòng về em dù không được học ở Nhạc
viện nhưng đã từng thành giảng viên ở đó rồi. Rồi bạn tìm cho tôi số điện
thoại của chị Yến vợ thầy. Qua chị Yến tôi mới biết thầy có bút danh là Tô
Đông Hải. Thầy không những đã thành công về sáng tác với những ca khúc
thiếu nhi như Dàn nhạc trong vườn, Chú bộ đội và cơn mưa, Mưa bóng mây, mà thầy
còn là nhà thơ, nhà báo có giải báo chí, nhà nghiên cứu văn hóa dân
gian có tên tuổi với các công trình nghiên cứu được giải của Hội Văn nghệ Dân
gian Việt Nam cùng 5-6 đầu sách in riêng. Năm 2019, chị Yến hỏi tôi có cách nào
để tìm lại luận án tiến sĩ của thầy để xin hoặc chụp lại làm kỷ niệm. Tôi vào Học
viện Âm nhạc Quốc gia hỏi thăm thì được chỉ đến Pgs Nguyễn Thị Nhung hướng dẫn
các tiến sĩ khoảng thời gian đó. Năm 1990
Pgs Nhung và Pgs Vũ Hướng là hai đại diện của Ban giám đốc Nhạc viện đã
đồng ý nhận tôi và bạn Nguyễn Quốc Vương vào giảng dạy ở bộ môn guitar của Nhạc
viện sau khi nghe chúng tôi biểu diễn báo cáo. Gọi điện hỏi bà thì được biết thầy
tôi bảo vệ ở Viện của thầy. Qua điện thoại bà Nhung nhận ra tôi ngay sau khi giới
thiệu “À cô nhớ rồi, Cường Vương…”. Đầu năm nay qua thăm bà sau khi biết bà ở gần
nhà tôi thì bà chẳng còn nhớ tôi nữa, ngoài 90 còn gì, người ta nói người ngoài
70 tính từng ngày từng bữa cơ mà, 6 năm là quá dài với các cụ. Kính chúc bà dẻo
dai và an lành!
Sau khi nghỉ học với thầy Hải tôi không phải nghỉ học
lâu. Tết năm đó, nhóm bạn cùng lớp đến nhà nhau chơi. Trong nhóm có hai thằng nữa
cũng tên là Cường: anh Cường(vì hơn bọn lứa tôi 2 tuổi) và Cường “sĩ”(Cầu mong
bạn yên nghỉ!). Thấy trong nhà có cây guitar, Cường “sĩ” bảo: học guitar phải học
thầy Vũ Bảo Lâm với tao. Tạ ơn Trời, tôi lại nhận thêm một cơn gió lành nữa. Rồi
tôi theo nó đến học thầy Vũ Bảo Lâm ở phố Hai bà Trưng. Thầy Bảo Lâm là
một thành viên của nhóm Thất cầm huyền thoại của guitar Hà Nội cùng
các nghệ sĩ Đỗ Trường Giang, Đặng Quang Khôi, Phạm Văn Phúc, Nguyễn Hải Thoại,
Nguyễn Quang Tôn và Nguyễn Tỵ. Họ là những nghệ sĩ guitar thực sự cổ điển đầu
tiên của Hà Nội, tất nhiên mãi về sau tôi mới biết chuyện này. Ở lớp thầy Bảo
Lâm, tôi bắt đầu được học guitar cổ điển bài bản hơn. Cũng như mọi học
sinh guitar Việt Nam, tôi bắt đầu bằng các tiểu phẩm của F. Carulli có xen kẽ một
số làn điệu Việt Nam như Xòe Hoa, Inh Lả Ơi và đặc biệt là bản Fandanguillo của
danh cầm Tạ Tấn, thầy của thầy Bảo Lâm cũng như một số thành viên Thất Cầm. Bản
Fandanguillo là một sáng tác theo vũ điệu nổi tiếng nhất của âm nhạc dân gian
Tây Ban Nha-Malaguena, là một sáng tác hiếm hoi, thậm chí duy nhất, theo thể loại
này của một nhạc sĩ guitar Việt nam còn
phổ biến đến ngày nay. Thời đó chưa có
máy photocopy nên học sinh phải chép bài của thầy và việc đó chiếm phần lớn thời
gian của một buổi học. Tất nhiên chép bài sau khi đã trả bài, vừa chép bài vừa
nghe bạn khác trả bài, đó cũng là một lợi ích. Một buổi nọ, khi đang chép bài
thì tôi dừng lại dỏng tai nghe vì một bạn học chơi “dữ” quá. Đó là một anh lớn
tuổi hơn tôi và anh chơi một bản chạy tít mù khiến tôi lặng cả người rồi lại ước
ao như ngày nào ước ao sau khi nghe Cường
“híp” kéo Pô-lô-ne. Thật tình cờ anh cũng tên là Cường. Về sau, anh Cường thành
học trò thành đạt nhất của thầy Vũ Bảo Lâm về mặt vị trí công việc khi trở
thành Trưởng bộ môn guitar của Học viện Âm nhạc Quốc gia Việt Nam. Anh là Vũ Việt
Cường có biệt danh là Cường “xoăn” do mái tóc đẹp. Như vậy trong cuộc sống âm
nhạc của tôi có đến ba Cường khác có liên quan. Thầy Bảo Lâm còn có những học
trò thành danh khác như Lê Thu, Cao Sỹ Anh Tùng.
Mỗi sáng Chủ nhật tôi trả bài cũ nhận bài mới, đến thứ
Ba hoặc muộn nhất là thứ Tư tôi đã thuộc làu làu bài mới và mong Chủ nhật
sau đến cho nhanh để lại được giao bài mới. Gần đây có một dịp cùng ôn lại kỷ
niệm xưa cùng thầy và vài người quen, thầy đã nhắc lại ấn tượng về tôi khi đó “Nó
toàn trả bài thuộc lòng” như một trường hợp không phải phổ biến. Về kỹ thuật và
các chỉ dẫn bằng thuật ngữ tiếng nước ngoài thì tôi cần thầy hướng dẫn, còn tự
vỡ hoàn toàn các bài mới. Tôi tự hiểu được những nguyên tắc các bản nhạc nhiều
bè, còn về tiết tấu tôi quy các nốt theo
trường độ nhỏ nhất để xác định tiết tấu và chưa bị sai lần nào. Tuy nhiên cũng
có cái sai đến khi thành chuyên nghiệp mới nhận ra, đó là khi đó đập nhịp 6/8
thành 2 phách, tức là đập nhịp tắt theo hai phách mạnh. Tuy nhiên là sai về lý
thuyết còn nghe vẫn đúng bản nhạc .
Tôi được học một số bản phổ biến nhất của Carulli,
Carcassi và Sor. Rồi đến một buổi học tôi đã ngừng thở trong giây lát khi thầy
đưa một bản chép tay với tiêu đề “Polonaise” – niềm mơ ước thuở nhỏ của tôi. Về
nhà tôi cày ngấu nghiến vài hôm đã thuộc làu. Đó là năm lớp 10 nên tôi cũng
không được ôm đàn cả ngày dù không đi học thêm mấy. Mấy tháng cuối học kỳ 2 lớp
10, theo gợi ý của bố tôi có đi học thêm hóa và lý với hai thầy là bạn bố, chắc
bố tin môn toán của tôi vững hơn hóa lý. Đó là một lớp khoảng hơn chục bạn học ở
nhà một bạn ở Cửa Đông. Dù phải tập trung ôn thì tốt nghiệp và đại học nhưng sau
hơn một năm học thầy Bảo Lâm tôi đã chinh phục những tác phẩm hot nhất của nhạc
mục guitar đương thời: Asturias, Capricio Arabe, Los Sitios De Zaragosa, Bài ca
hy vọng, Các biến khúc trên chủ đề Cây Sáo Thần(bản làm tôi ước ao khi nghe anh
Cường “xoăn”chơi kể trên). Riêng Los Sitios trước khi được học tôi đã tự mò được
đoạn chủ đề theo đĩa mượn của bác tôi. Một lần đang ngồi chơi đoạn tự mò, một
chị sinh viên đến gặp bố nghe thấy khen: em chơi giỏi quá thầy ạ. Ôi, câu khen nghe
lỏm làm thằng bé phổng rách cả mũi.
Ở lớp guitar của thầy Bảo Lâm tôi tình cờ quen Tuấn Anh
ở số 5 Tràng Thi. Tôi đã có lần đầu tiên dự khán một buổi hòa nhạc guitar cổ điển
chính là nhờ Tuấn Anh rủ. Đó là buổi biểu diển của thầy chúng tôi cùng các nghệ
sĩ trong nhóm Thất Cầm tại rạp Công Nhân, buổi hòa nhạc tuyệt vời lại làm tôi
thêm ước ao. Và Tuấn Anh còn là thủ phạm một vụ trêu chọc một người đáng kính
làm tôi ân hận mãi. Số là mấy năm sau, tay đàn của tôi đã tiến khá xa sau khi học
với hai thầy khác và chơi đến kiệt tác La Catedral làm Tuấn Anh mê lắm. Lần nào
gặp nhau nó cũng nài tôi chơi ít nhất một lần mới chịu. Một hôm nó rủ: qua nhà
ông chú tôi tý rồi ông oánh bài này tặng ông ý được không? Được thôi. Nó dẫn
tôi đến phố Cầu Gỗ vào một nhà sâu hun hút rồi lên tầng 2 gặp một ông chú trông
hơi quen quen. Tuấn Anh bảo: cháu có thằng bạn muốn xin học chú ạ? Được thôi,
anh học từ đầu hay đã biết? Tuấn Anh đỡ lời: nó biết ít rồi ạ. Vậy cậu đánh thử
một bài đi. Ông đưa một cây đàn cho tôi ,Tuấn Anh hất đầu ý bảo tôi chơi như đã
hứa. Khi nốt đàn cuối cùng kết thúc, ông chú bảo: cậu chơi được như thế thì tôi
chả có gì dạy cậu đâu. Vâng ạ, chúng cháu cảm ơn chú ạ! Rồi chúng tôi ra về, ra
đến ngoài phố thằng quỷ đó cười hí hí khoái chí lắm: ông ý là thầy Quang Tôn đấy(cầu mong ông yên nghỉ!).
Tôi vừa tức vừa ân hận nhưng cũng pha tí hãnh diện nên quên ngay chuyện đó. Mãi
về sau khi thường đến chú Tôn chơi tôi đã kể lại chuyện này và xin lỗi chú thì
chú gạt đi: có phải lỗi của cậu đâu.
Đúng lúc viết đến đây thì tối hôm qua 5/11 tôi có dự concert
của các đồng nghiệp trẻ còn đang là sinh viên. Trong đó có cô bé Tuệ Như 15 tuổi
mới học đàn được một năm đã chơi Các biến khúc trên chủ đề Handel của M
Giuliani, một tác phẩm trình độ đại học. Cô bé làm tôi bồi nhớ lại bản thân
mình xưa cũng mới học một năm mà đạt được trình độ tương đương, chỉ khác là mình
lủi thủi tập một mình không có bạn đàn để tận hưởng cảm xúc tuyệt vời khi chơi
hòa tấu. Có một dịp gặp được một bạn nhạc thì lại là một gã lừa. Chị Xuyến sinh
viên của bố giới thiệu một người bạn chị cũng tên là Cường ở phố Hàng Bông thích
đàn guitar. Tôi có chơi cho anh Cường nghe và anh rất ngưỡng mộ. Một hôm tôi đang
ngồi đàn chơi với Vinh, thằng bạn thân ở gần nhà, thì anh Cường đến chơi cùng một
người bạn cũng mê guitar. Người bạn mới cũng rất khen ngợi tôi sau khi nghe tôi
đàn. Sau khi đàn đạo cả bốn anh em ra hiệu sách ngoại văn ngó nghiêng quầy sách
và đĩa nhạc, thời đó là đĩa nhựa của các hãng đĩa từ các nước XHCN. Chúng tôi đều
quan tâm đến một đĩa của Segovia và bạn anh Cường đề nghị chị bán hàng cho nghe
thử. Vừa nghe nhạc bạn anh Cường vừa xuýt xoa khen hay, đặc biệt đến một câu nhạc
anh chống hai tay lên mặt quầy vừa so vai vừa xuýt xoa vẻ biểu cảm cao độ của một
người sành nhạc. Ít hôm sau, anh Cường đến và thông báo vẻ cực kỳ nghiêm trọng:
thằng chó đó lừa bọn anh em ạ, một cái áo len của chị A(em gái anh) và 2 vé máy
bay(thời cuối thập kỷ 1970 hai món đó là một khoản lớn), anh mà bắt được nó thì
sẽ bẻ hết chân tay nó. Tôi cũng mất cuốn vở chép nắn nót những tác phẩm quan
trọng nhất vì bị thằng chó đó mượn.
7/11/2025
Nhận xét
Đăng nhận xét