Chuyển đến nội dung chính

THÍNH GIẢ LÀ MỘT TIÊU CHUẨN QUAN TRỌNG CỦA PHÒNG HÒA NHẠC

 Ở mình lạ lắm, khi cần yên lặng thì người ta ồn ào, khi cần lên tiếng thì lại im lặng.

            Bác sĩ Đỗ Trọng Liệu bạn tôi rủ tìm chương trình hòa nhạc nào hay để di nghe. Nghe mãi ở nhà thỉnh thoảng cũng phải đi nghe live để định hình lại cái tai, anh nói, rồi còn biết hệ thống âm thanh của mình cần cải thiện theo hướng nào.  Tôi giới thiệu một chương trình Liên hoan quốc tế ở Học viện Âm nhạc Quốc gia thì anh gạt phắt: Bạn tìm chương trình nào ở Nhà hát lớn chứ đừng chọn ở Nhạc viện. Bạn quên buổi lần trước ở đó ồn ào thế nào à? Toàn trẻ con láo nháo thế thì thưởng thức giao hưởng với thính phòng sao được! Mà hình như toàn là học trò và con cháu của các nghệ sĩ đang biểu diễn trên sân khấu. Tôi nghĩ bài học nhạc đầu tiên cho đứa trẻ phải là biết giữ im lặng khi người khác đang biểu diễn chứ? Tôi cứng họng không biết nói gì thêm. Ý kiến của bạn làm tôi nhớ lại những trải nghiệm vô cùng khó chịu khi đi nghe nhạc ở hai phòng hòa nhạc của Nhạc viện. 

              Khoảng 2004-2005 tôi bắt đầu quan tâm đến việc đi nghe hòa nhạc. Đầu tiên là các chương trình của Dàn nhạc giao hưởng quốc gia ở Nhà hát lớn, sau đó là một số buổi biểu nội bộ ở Học viện ÂN do một anh bạn đồng nghiệp đang dạy ở đó giới thiệu. Khi đó phòng hòa nhạc nhỏ mới xây xong ít năm nên rất đẹp. Nhưng tôi đã sớm gặp thất vọng đầu tiên là ghế thính giả: mỗi khi ngồi xuống hay đứng lên thì nó kêu kẽo kẹt rõ to. Sau khi ngồi một lúc tôi còn thất vọng hơn khi thấy nó cũng kêu khi mình chỉ nhấp nhổm, như lấy điện thoại trong túi quần ra chẳng hạn. Chỉ khi ngồi thật yên thì nó cũng chịu im lặng, nhưng đó là lúc con người lên tiếng. Nào trẻ con và người già, chủ yếu là phụ nữ già là  bọn trẻ thi nhau nói chuyện bô bô. Nghe loáng thoáng câu chuyện của họ có thể hiểu họ là người nhà của các nghệ sĩ, vâng, toàn người nhà với nhau cả. Những buổi sau đó tôi phải tránh xa những chỗ giữa đầy những khán giả kể trên và ngối một chỗ ở hai góc xa nhất, nơi hầu như không có ai. Kỷ niệm kinh hoàng nhất là một buổi hòa nhạc của một nghệ sĩ piano từ nước ngoài. Nghệ sĩ bắt đầu chơi được khoảng 15 phút thì có một nhóm bạn trẻ lục tục kéo vào, qua vài câu trao đổi giữa các cháu sau đó thì biết họ là sinh viên của  Học viện. Nghệ sĩ dừng đàn và ngồi im chờ họ ổn định chỗ ngồi rồi mới chơi tiếp. Nhưng chưa hết, nghệ sĩ phải dừng thêm hai lần nữa, tôi theo dõi đồng hồ thì sự lộn xộn này làm mất hơn 20 phút của chương trình. Mỗi khi ngừng chơi, nghệ sĩ luôn mỉm cười vẻ bao dung, Nhưng tôi cảm thấy nụ cười đó như tát vào mặt tôi và  cảm thấy nhục nhã thay cho đồng bào của mình, đến sinh viên trường nhạc quốc gia còn thế!

Sau khi phòng hòa nhạc lớn của Học viện đưa vào sử dụng, tôi cũng đi nghe một buổi trong chuỗi hòa nhạc khánh thành. Cảm giác buổi đầu ở phòng hòa nhạc mới thật tuyệt vời. Mọi thứ đều long lanh như trong phim ảnh ở nước ngoài, trừ khán giả. Trẻ con ồn ào đã đành, người lớn cũng không khá hơn. Họ trò chuyện rì rầm đến mức tôi hiểu được nội dung câu chuyện của họ. Họ xé túi ny lông đựng đồ ăn sột soạt. Tôi đành dùng chiêu quen thuộc là tìm một chỗ khuất vắng nhất, đương nhiên là chỗ xấu nhất. 

Ở Nhà hát Lớn không có chuyện trẻ con ồn ào, cũng có hiện tượng người lớn chưa đảm bảo im lặng nhưng chỉ lác đác chưa đến mức làm tôi phải chọn một chỗ khuất. Điều gì tạo ra sự khác biệt này? Chỉ có thể giải thích là khán giả gây ồn  ở Học viện là người nhà của các cán bộ giảng viên làm việc trong Học viện.

Khi đọc bài này, nhà lý luận âm nhạc bạn tôi bình luận: Ở mình lạ lắm, khi cần yên lặng thì người ta ồn ào, khi cần lên tiếng thì lại im lặng.

13/4/2023

Trịnh Minh Cường

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

LỊCH SỬ CỦA THỂ LOẠI GIAO HƯỞNG

 Tổng quan về giao hưởng Một giao hưởng là gì? Đó là một sáng tác cho khí nhạc có thời lượng dài và hầu hết được viết cho dàn nhạc. Với lịch sử kéo dài hơn 300 năm, ngày nay giao hưởng thường được cho là đỉnh cao của khí nhạc cổ điển. Các tên tuổi Beethoven, Brahms, Mozart, Mahler và Bruckner gần như đồng nghĩa với thể loại này và các tác phẩm họ viết cho giao hưởng không có điểm dừng. Thể loại giao hưởng đã đem đến cho các nhà soạn nhạc vĩ đại này một cấu trúc để sáng tác và vươn xa, và nó cho phép họ giải phóng sự sáng tạo của mình trên thế giới thông qua một số tác phẩm âm nhạc vĩ đại nhất đang hiện hữu. Nguồn gốc của giao hưởng có từ trước thời các nhà soạn nhạc này. Tuy nhiên, các nhà soạn nhạc giao hưởng đầu tiên có ảnh hưởng rất lớn đến các nhà soạn nhạc đã nêu trên. Giao hưởng đầu tiên Những giao hưởng đầu tiên ra đời vào những năm 1730 xung quanh Milan và vùng lân cận vùng Bologna. Trớ trêu thay, giao hưởng này có thể cho thấy phần lớn nguồn gốc của nó dành cho o...

NĂM NHẠC SƯ LÀM THAY ĐỔI DIỆN MẠO CỦA NHẠC CỔ ĐIỂN PHƯƠNG TÂY

Âm nhạc cổ điển phương Tây có một bề dày lịch sử với nhiều thời kỳ khác nhau. Mỗi thời kỳ đều có những nhạc sĩ lớn với đóng góp quan trọng. Họ là những nhà soạn nhạc, nghệ sĩ biểu diễn hay nhà lý luận. Các tác phẩm hay trình độ diễn tấu điêu luyện của họ đã làm thay đổi quan điểm âm nhạc của thính giả cũng như giới chuyên môn. Do đó, nên âm nhạc luôn được làm mới và phát triển không ngừng. Thính giả dễ dàng ghi nhớ tên tuổi những nhà soạn nhạc và nghệ sĩ nhưng ít ai để ý  những người thầy của họ.  Tạp chí âm nhạc BBC đã đề xuất năm người thầy nổi bật nhất lịch sử âm nhạc cổ điển phương Tây. Xin được giới thiệu năm bậc danh sư này cùng các học trò của họ. 1. Simon Sechter (1788-1867) sinh ra ở Friedberg (Frymburk), Bohemia, sau thành một phần của Đế chế Áo. Năm 1804 ông chuyển đến Vienna. Năm 1810, ông bắt đầu dạy piano và hát tại một học viện dành cho học sinh khiếm thị. Năm 1851 Sechter được bổ nhiệm làm giáo sư sáng tác tại Nhạc viện Vienna. S. Sechter có nhiều sinh viên thà...

VÌ SAO GỌI LÀ NHẠC CỔ ĐIỂN?

 Tom Service(BBC)  Nhạc cổ điển là loại nhạc mà dàn nhạc biểu diễn, tứ tấu đàn dây chơi và dàn hợp xướng hát. Nó được phát trên BBC Radio 3 mọi lúc, và nó có trên Mindful Classical Mix mà bạn vừa tải xuống từ BBC Sounds. Nhưng khi BBC bắt đầu một năm chương trình xung quanh Thế kỷ Cổ điển của Chúng ta, Tom Service khám phá một câu hỏi rất đơn giản: nhạc cổ điển là gì? Đây là vấn đề: Tôi không nghĩ thực sự có thứ gọi là nhạc cổ điển.  Đối với một người đã dành phần lớn hai mươi năm qua để viết và nói về nhạc cổ điển, điều đó có vẻ hơi ngớ ngẩn. Nhưng ngay cả những nhà soạn nhạc xác định rõ nhất về "cổ điển" (hãy nghe Bach, Beethoven và Mozart) cũng không biết rằng họ đang viết nhạc cổ điển, vì đơn giản là thuật ngữ đó không tồn tại trong cuộc đời họ. Nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng đó là sự thật. Các giá trị, thứ bậc, quy tắc và toàn bộ danh mục "cổ điển" chỉ bắt đầu xuất hiện trong tiếng Anh vào năm 1829. Vì sao? Một sự giải thích có thể là “classicising”( phân loại) mọi th...