Chuyển đến nội dung chính

HỒ QUANG BÌNH - NGƯỜI BẠN THÂN THIẾT CỦA GUITAR CỔ ĐIỂN HÀ NỘI

  Nhân Fb nhắc lại kỷ niệm là ngày mất của ông 26/5/2014

Vốn mê nhạc cổ điển từ nhỏ nên tôi là thính giả trung thành của chương trình Nhạc giao hưởng và thính phòng phát lúc 3 giờ chiều Chủ nhật trên sóng Đài phát thanh Hà Nội. Qua chương trình này, tôi bắt đầu biết Nhạc sĩ Hồ Quang Bình là người dẫn chương trình với chất giọng hết sức ngọt ngào, truyền cảm và cách phát âm những thuật ngữ âm nhạc rất hay. Với những thuật ngữ tiếng Pháp tôi còn thấy rất chuẩn vì tôi được học chút tiếng Pháp từ bố tôi vốn là giảng viên Pháp văn. Về sau, khi theo học guitar với thầy Nguyễn Như Dũng, tôi được gặp trực tiếp người dẫn chương trình âm nhạc yêu thích của tôi. Anh Nguyễn Như Dũng (thầy và các học trò chúng tôi vẫn thường xưng hô anh em với nhau) thường tổ chức chương trình biểu diễn cho các học sinh của mình ở Trụ sở Hội nhạc sĩ Việt Nam, số 51 Trần Hưng Đạo. Nhạc sĩ Hồ Quang Bình lại nhận làm người giới thiệu cho các chương trình đó. Những lời giới thiệu ngọt ngào của ông đã góp phần đáng kể vào thành công của những buổi diễn đó.
Đầu năm 2011, thầy Vũ Bảo Lâm gọi điện cho tôi và nói về dự án cuốn sách về guitar cổ điển ở Hà Nội mà thầy đang triển khai. Thầy rủ tôi đến dự buổi họp ở Hội Âm nhạc Hà Nội. Sau hơn 20 năm tôi mới gặp lại ông Hồ Quang Bình, lúc này là Chủ tịch Hội Âm nhạc Hà Nội. Thì ra, trong một chuyến đi Hà Giang trước đó cùng nhạc sĩ Hồ Quang Bình, thầy Vũ Bảo Lâm đã nảy ra ý tưởng viết một cuốn sách về sự hình thành và phát triển của nền guitar cổ điển Hà Nội. Nhạc sĩ Hồ Quang Bình rất ủng hộ ý tưởng đó. Và sự ủng hộ đã thành hành động cụ thể khi Nhạc sĩ Hồ Quang Bình giao cho nghệ sĩ guitar Vũ Bảo Lâm làm chủ biên dự án này. Ban biên soạn gồm có nghệ sĩ Vũ Bảo Lâm, nghệ sĩ Cao Minh Khanh, nhà nghiên cứu Nguyễn Trung và tôi. Ngoài ban biên soạn còn có sự tham gia của các cộng tác viên là nhạc sĩ Tôn Đại, nhạc sĩ Nguyễn Thụy Kha, nhà văn Trần Xuân và nhà báo Nguyễn Văn Học. Chúng tôi cùng nhau đến gặp gỡ các chứng nhân lịch sử để lấy thông tin. Đó là các nhạc sĩ, nghệ sĩ guitar lão thành Tạ Tấn, Nguyễn Thiện Tơ, Hoàng Giác. Sau đó, mỗi người sẽ nhận viết một nhân vật hoặc một mảng hoạt động của âm nhạc guitar cổ điển ở Hà Nội. Nhạc sĩ Hồ Quang Bình tuy nhận vai trò hiệu đính nhưng với kinh nghiệm trong việc viết sách của mình, ông chính là người quyết định nội dung với những lý lẽ không thể thuyết phục hơn. Điều đầu tiên tôi học được từ ông là ý kiến ông nêu trong buổi họp đầu tiên: “Chúng ta chỉ kể chuyện chứ không nên bình luận hơn kém giữa các nhân vật với nhau”. Tôi hiểu ra ngay đó là sự công bằng khi viết về người khác, đặc biệt về các đồng nghiệp. Tôi thấm nhuần điều này đến mức sau thời gian ban biên soạn làm việc với nhau, thầy Vũ Bảo Lâm đã khen tôi: “Phải nói cậu là người rất công bằng!”. Với lời khen này, tôi phải cám ơn nhạc sĩ Hồ Quang Bình!
Sau khi loạt bài đầu tiên hoàn thành, ban biên soạn cùng nhau thông qua nội dung. Qua những góp ý của tôi về từng bài, thầy Vũ Bảo Lâm nhận thấy tôi có thể đảm đương được việc biên tập cuối cùng trước khi chuyển bài cho Nhạc sĩ Hồ Quang Bình hiệu đính. Chẳng mấy chốc, những bài viết đầu tiên đã hoàn thành. Đó là những bài viết về các nghệ sĩ lão thành và hồi ký của nghệ sĩ Vũ Bảo Lâm. Sau khi ban biên soạn và nhạc sĩ Hồ Quang Bình nhất trí thông qua những bài viết này, nhạc sĩ Hồ Quang Bình trầm tư một hồi rồi nói: “Tốt quá, tốt quá! Nhưng với những bài hay thế này mà không kết nối chúng lại thành một bức tranh tổng thể thì thật tiếc!”. Chúng tôi đều sững người vì ý tưởng này. Sau một lúc suy nghĩ, tôi cảm thấy dường như ông đang nhắm đến tôi, người có khả năng viết nhất trong ban biên soạn. Hít một hơi để lấy tự tin rồi tôi xin nhận thực hiện ý tưởng này. Từ việc biên tập các bài viết đến viết một bài lớn dựa trên những bài đó thực sự là thử thách với tôi. Nhưng qua một thời gian làm việc cùng nhóm biên soạn tôi đã bắt đầu thích viết. Thử thách này thực sự là cơ hội để tôi tự trui rèn kỹ năng viết.
Khi cuốn sách đã hình thành cơ bản, tôi học thêm được một điều từ nhạc sĩ Hồ Quang Bình. Số là mỗi bài viết về các nhân vật đều có một tiêu đề. Ví dụ: Nguyễn Văn A, người đem chuông đi đánh xứ người. Nhạc sĩ Hồ Quang Bình nói: “Nếu mỗi nhân vật đều có tiêu đề riêng, có nghĩa là chúng ta đã nhấn mạnh nhân vật đó đặc biệt hơn người khác rồi. Chỉ lấy tên nhân vật làm tiêu đề là đủ”. Ồ, thật đơn giản và chính xác! Việc không cần tiêu đề riêng ngoài việc đảm bảo tiêu chí công minh trong cuốn sách mà còn tiết kiệm được khá thời gian để thảo luận về mười mấy tiêu đề. Rồi cũng đến ngày chúng tôi cùng nhau thông qua bản thảo của cuốn “Nghệ thuật trình tấu ghi-ta cổ điển ở Hà Nội”. Cuốn sách gồm 3 phần chính: Khái quát lịch sử guitar thế giới, Guitar cổ điển ở Hà Nội, Một số bài viết về các nghệ sĩ, nhạc sĩ guitar ở Hà Nội. Phần Phụ lục là một số bài viết về nghệ thuật chơi guitar cổ điển, nghệ thuật chế tác đàn guitar của các nghệ nhân Hà Nội và một số bản nhạc cho guitar của các nhạc sĩ guitar Hà Nội.
Một ngày đầu đông 2012, Hội âm nhạc Hà Nội tổ chức họp báo để giới thiệu cuốn sách. Chúng tôi đã rất tự hào vì đã thực hiện được một công việc tưởng phải mất thêm rất nhiều thời gian nữa. Dù còn có những thiếu sót chúng tôi nhận ra từ phản hồi của độc giả (hầu hết là đồng nghiệp vì kinh phí chỉ đủ in 300 cuốn để tặng nội bộ), nhưng chúng tôi đã làm hết sức mình trong thời gian không dài. Và nhạc sĩ Hồ Quang Bình đã an ủi chúng tôi: cũng là một lý do để tìm cách phát hành rộng rãi. Hơn nữa, cuốn sách này cũng là cuốn lịch sử của riêng một chuyên ngành âm nhạc đầu tiên của Việt Nam.
Cũng phải nói cuốn sách này đã rất may mắn gặp được thiên thời. Nghệ sĩ guitar lão thành Tạ Tấn đã qua đời sau khi chúng tôi đến thăm ông không lâu. Ông là một trong những nhân chứng sống quan trọng nhất của cuốn sách này. Và một thành viên ban biên soạn, nghệ sĩ Cao Minh Khanh, cũng đột ngột qua đời sau khi đã hoàn thành phần việc của mình. Nghệ sĩ Cao Minh Khanh viết về công tác ghi âm và xuất bản của guitar cổ điển ở Hà Nội. Ông đã sưu tầm đầy đủ tất cả các ấn phẩm và nhớ đầy đủ các chi tiết về mảng hoạt động này. Có thể nói ngoài ông, không ai có thể thống kê đầy đủ được như thế.
Tôi không biết nhiều về hoạt động chuyên môn của Nhạc sĩ Hồ Quang Bình. Với tôi, ông là một trong rất ít các đồng nghiệp khác chuyên ngành có tình cảm ưu ái đặc biệt với chuyên ngành guitar cổ điển của chúng tôi.
Hà Nội, 13/02/2020
Trịnh Minh Cường.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

LỊCH SỬ CỦA THỂ LOẠI GIAO HƯỞNG

 Tổng quan về giao hưởng Một giao hưởng là gì? Đó là một sáng tác cho khí nhạc có thời lượng dài và hầu hết được viết cho dàn nhạc. Với lịch sử kéo dài hơn 300 năm, ngày nay giao hưởng thường được cho là đỉnh cao của khí nhạc cổ điển. Các tên tuổi Beethoven, Brahms, Mozart, Mahler và Bruckner gần như đồng nghĩa với thể loại này và các tác phẩm họ viết cho giao hưởng không có điểm dừng. Thể loại giao hưởng đã đem đến cho các nhà soạn nhạc vĩ đại này một cấu trúc để sáng tác và vươn xa, và nó cho phép họ giải phóng sự sáng tạo của mình trên thế giới thông qua một số tác phẩm âm nhạc vĩ đại nhất đang hiện hữu. Nguồn gốc của giao hưởng có từ trước thời các nhà soạn nhạc này. Tuy nhiên, các nhà soạn nhạc giao hưởng đầu tiên có ảnh hưởng rất lớn đến các nhà soạn nhạc đã nêu trên. Giao hưởng đầu tiên Những giao hưởng đầu tiên ra đời vào những năm 1730 xung quanh Milan và vùng lân cận vùng Bologna. Trớ trêu thay, giao hưởng này có thể cho thấy phần lớn nguồn gốc của nó dành cho o...

NĂM NHẠC SƯ LÀM THAY ĐỔI DIỆN MẠO CỦA NHẠC CỔ ĐIỂN PHƯƠNG TÂY

Âm nhạc cổ điển phương Tây có một bề dày lịch sử với nhiều thời kỳ khác nhau. Mỗi thời kỳ đều có những nhạc sĩ lớn với đóng góp quan trọng. Họ là những nhà soạn nhạc, nghệ sĩ biểu diễn hay nhà lý luận. Các tác phẩm hay trình độ diễn tấu điêu luyện của họ đã làm thay đổi quan điểm âm nhạc của thính giả cũng như giới chuyên môn. Do đó, nên âm nhạc luôn được làm mới và phát triển không ngừng. Thính giả dễ dàng ghi nhớ tên tuổi những nhà soạn nhạc và nghệ sĩ nhưng ít ai để ý  những người thầy của họ.  Tạp chí âm nhạc BBC đã đề xuất năm người thầy nổi bật nhất lịch sử âm nhạc cổ điển phương Tây. Xin được giới thiệu năm bậc danh sư này cùng các học trò của họ. 1. Simon Sechter (1788-1867) sinh ra ở Friedberg (Frymburk), Bohemia, sau thành một phần của Đế chế Áo. Năm 1804 ông chuyển đến Vienna. Năm 1810, ông bắt đầu dạy piano và hát tại một học viện dành cho học sinh khiếm thị. Năm 1851 Sechter được bổ nhiệm làm giáo sư sáng tác tại Nhạc viện Vienna. S. Sechter có nhiều sinh viên thà...

VÌ SAO GỌI LÀ NHẠC CỔ ĐIỂN?

 Tom Service(BBC)  Nhạc cổ điển là loại nhạc mà dàn nhạc biểu diễn, tứ tấu đàn dây chơi và dàn hợp xướng hát. Nó được phát trên BBC Radio 3 mọi lúc, và nó có trên Mindful Classical Mix mà bạn vừa tải xuống từ BBC Sounds. Nhưng khi BBC bắt đầu một năm chương trình xung quanh Thế kỷ Cổ điển của Chúng ta, Tom Service khám phá một câu hỏi rất đơn giản: nhạc cổ điển là gì? Đây là vấn đề: Tôi không nghĩ thực sự có thứ gọi là nhạc cổ điển.  Đối với một người đã dành phần lớn hai mươi năm qua để viết và nói về nhạc cổ điển, điều đó có vẻ hơi ngớ ngẩn. Nhưng ngay cả những nhà soạn nhạc xác định rõ nhất về "cổ điển" (hãy nghe Bach, Beethoven và Mozart) cũng không biết rằng họ đang viết nhạc cổ điển, vì đơn giản là thuật ngữ đó không tồn tại trong cuộc đời họ. Nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng đó là sự thật. Các giá trị, thứ bậc, quy tắc và toàn bộ danh mục "cổ điển" chỉ bắt đầu xuất hiện trong tiếng Anh vào năm 1829. Vì sao? Một sự giải thích có thể là “classicising”( phân loại) mọi th...