Chuyển đến nội dung chính

FERNANDO SOR

 Fernando Sor sinh ngày 13/2/1778 tại Barcelona, Tây Ban Nha. Tên khai sinh của ông là Josep Ferran Sorts i Muntades. Do âm nhạc của ông được xuất bản ở nhiều nước khác nhau nên tên ông được lấy theo nhiều ngôn ngữ khác nhau: Joseph Fernando Macari Sors, Fernando Sor, Ferran Sor, Ferdinand Sor và Ferdinando Sor. Gia đình ông có truyền thống binh nghiệp. 

Ban đầu anh định tiếp tục theo truyền thống gia đình. Nhưng khi còn trẻ, anh đã được cha mình cho làm quen với opera Ý và cây đàn guitar. Guitar vào thời điểm này không phải là một nhạc cụ được đánh giá cao, chỉ sử dụng trong các quán rượu và những chốn tương tự. Khi 11 tuổi, để thuyết phục cha mẹ về lợi ích của âm nhạc vốn là sở thích của mình, cậu đã viết các ca khúc phổ lời là những bài học tiếng Latinh vốn rất quan trọng cho cậu bé Fernando theo ý cha mẹ cậu. Lãnh đạo của nhà thờ lớn Barcelona đã nhận ra tài năng của cậu. Nhưng rồi cha cậu qua đời nên Fernando không còn đủ khả năng để theo học ở đó. Cha trưởng tu viện mới của Monterrat, Joseph Arredondo, cũng biết về cậu bé và hỗ trợ cho cậu theo học tại "Escolania" - trường học hợp xướng tại tu viện nổi tiếng. Về sau Sor tiết lộ trong những bức thư của mình rằng trường này đã đem lại những lợi ích to lớn cho ông và ông vẫn giữ những kỷ niệm đẹp đẽ về nó. Những thành tựu âm nhạc của Fernando Sor bị coi là làm xao nhãng sự nghiệp quản lý. Rồi sau đó, theo lời khuyên của bạn bè, mẹ anh đã thu xếp anh vào một trường quân sự thay cho tu viện. Tuy nhiên ở đây, anh vẫn tiếp tục phát triển mạnh về âm nhạc và sáng tác trong thời gian rảnh rỗi. Ở tuổi 18 vở opera đầu tay Telemaco của Sor đã được dàn dựng tại Nhà hát  Santa Cruz, Barcelona. Cho đến năm 1808, ông giữ các vị trí hành chính nhàn nhã ở Barcelona và vùng phụ cận của Malaga, thỉnh thoảng cũng đến Madrid. Trong giai đoạn này, nhiều tác phẩm đã được hoàn thành gồm các giao hưởng, tứ tấu đàn dây, một motet và nhiều khúc bolero và sequidilla bolero cho giọng hát với bè đệm bằng guitar hoặc piano. Các tác phẩm cho guitar solo của ông cũng có thể được sáng tác trong thời gian này.

Năm 1808, quân Pháp của Napoléon Bonaparte đã xâm chiếm Tây Ban Nha. Sor phản đối việc chơi trong "Đội quân nhạc lưu động" và viết những ca khúc yêu nước. Ngoài ra, ông còn tham gia chiến đấu sau khi được thăng chức Đại úy ở Cordoba. Sau đó, ông chấp nhận một vị trí hành chính trong chính phủ tạm chiếm sau khi người Tây Ban Nha bị đánh bại. Cũng như những đồng hương chấp nhận những ý tưởng cách mạng của Pháp, ông bị quy là một "kẻ cuồng tín" và rời Tây Ban Nha đến Paris vào năm 1812, sau khi người Tây Ban Nha đẩy lùi quân Pháp. Và ông sẽ không bao giờ trở lại quê hương của mình. Tại Pháp, ông nhanh chóng nổi tiếng là một nghệ sĩ guitar và là một nhà soạn nhạc cho nhạc cụ này. Tuy nhiên, các sáng tác khác, đặc biệt là opera, ông đã không thành công và đã  chọn nơi khác để thử sức mình.

Vận  mệnh ở Anh và Nga

Tại London, năm 1815 Sor đã xuất bản 11 tập gồm 3 arietta tiếng Ý cho giọng hát và piano. Về tập nhạc này Kho lưu trữ Nghệ thuật đã viết vào năm 1820: "Các sáng tác thanh nhạc của Ngài Sor đã nhận được sự ưu ái đến mức một bộ arietta mới từ ngòi bút của ông đã gây ra gần như nhiều cảm xúc như việc xuất bản một ấn phẩm mới của tác giả Waverley "(tức Ngài Walter Scott). Các nhạc mục của Fernando Sor cũng xuất bản hai ca khúc tiếng Anh, cũng như các tác phẩm cho piano, song tấu piano và guitar solo. Kể từ khi ballet phổ biến hơn opera ở London, Sor đã thử sức mình với thể loại này. Bốn vở đã được sản xuất từ năm 1821 đến năm 1823. Trong số này, vở Cedrillon thành công nhất, đã được diễn tại nhà hát opera ở Paris hơn 100 lần (thật trớ trêu hãy nhớ những sự khước từ các tác phẩm của ông ở Pháp trước đó) và được chọn để khai trương nhà hát Bolshoy ở Moscow vào năm 1823. Fernando Sor đã đi cùng nữ diễn viên ballet vai chính Felicite Hallen đến Moscow.

Sor trở lại Paris vào những năm 1820 và tiếp tục dạy và biểu diễn guitar ở đó. Ở đây ông anh ấy đã kết thân với Dionisio Aguado và viết một duo trong đó ông ghi nhớ tình bạn trên một bè và bè còn lại của Aguado. Thời kỳ này là thời kỳ cuối của đời ông và ông đã sáng tác phần lớn các tác phẩm cho cho guitar. Những tác phẩm này đã chiếm một vị trí quan trọng trong nhạc mục guitar ngày nay.

Nhạc mục của Fernando Sor còn có một cuốn giáo trình là Phương pháp cho Guitar được A. Merrick dịch sang tiếng Anh vào năm 1832 với tựa đề Phương pháp cho đàn guitar Tây Ban Nha. Sor đã viết Duo Op.63 Kỷ niệm về nước Nga(Souvenir de Russie) như một sự hồi tưởng về chuyến phiêu lưu ở Nga của mình và ông đã đề tặng Napoléon Coste – học trò cũ của ông ở Paris và sau đó hai người đã biểu diễn cùng nhau. 

Năm 1827, một phần do tuổi cao, ông đã quyết định sống nốt quãng đời còn lại ở Paris. Trong thời gian nghỉ hưu này, ông đã sáng tác phần lớn các tác phẩm guitar cổ điển. Tuy nhiên, ông đã phải chiều theo yêu cầu của công chúng và hầu hết các nghệ sĩ guitar đều muốn những bản nhạc nghe hay nhưng phải đơn giản về mặt kỹ thuật. Điều đó khiến ông thấy cay đắng với cách công chúng đón nhận các ấn phẩm của mình và bộc lộ qua một số sáng tác, ví dụ Op. 43 có tựa đề là Mes Ennuis ("Những điều phiền toái của tôi"), và sáu vở ballet của ông được đề tặng cho "bất kỳ ai muốn chúng". Lời tựa cho Op. 45 thậm chí còn đi xa hơn cả sự mỉa mai: "Chúng ta hãy xem liệu đó có phải là như vậy không. Sáu bản nhạc ngắn và dễ theo từng giai đoạn  nhằm mục đích dẫn đến những gì mà mọi người thường đồng ý là khó. Được sáng tác và tặng cho người ít kiên nhẫn nhất  bởi Fernando Sor. Opus 45."

Tác phẩm cuối cùng của ông là một Thánh lễ tưởng nhớ con gái của ông đã mất năm 1837. Sự kiện này đã khiến Sor vốn đã ốm yếu rơi vào tình trạng trầm cảm nghiêm trọng. Rồi ông qua đời năm 1839 vì ung thư lưỡi và họng.

Sor là niềm tự hào của giới guitar khi đóng góp cho kho tàng âm nhạc chung  các sáng tác ở hầu hết thể loại: 2 opera, 3 giao hưởng, 8 ballet, các thánh ca, 4 guitar sonata  và rất nhiều nhạc thính phòng. Nổi tiếng nhất đương nhiên vẫn là các sáng tác cho guitar. Ngoài các tác phẩm cho solo, duo chiếm vị trí quan trọng trong nhạc mục của các guitarist hiện đại, các etude của ông cũng chiếm vị trí quan trọng trong các chương trình đào tạo. 

Các tác phẩm nổi tiếng nhất của ông là Các Biến khúc trên chủ đề từ opera Cây Sáo Thần của Mozart Op. 9. Từ một giai điệu tầm thường trong vô số giai điệu đẹp đẽ của kiệt tác này, Sor đã viết nên một kiệt tác mới. Trong đó ông đã sử dụng âm sắc của guitar một cách vô cùng tài tình và đơn giản khiến thính giả liên tưởng ngay đến tiếng cây sáo  thần của anh chàng bẫy chim Papageno. Ông đặc biệt thành công với thể loại biến khúc. Ngoài Các biến khúc Op. 9 nói trên,  Các biến khúc  trên chủ đề Que ne suis-je la fougère(vì sao tôi không phải là cây dương xỉ) Op.26 cũng tuyệt vời không kém. Nhiều tập biến khúc của ông đã trở thành những kinh điển cho guitar duo, nổi bật trong số đó là  L'Encouragement, Op.34. Có guitarist ví phong cách âm nhạc của Sor như Beethoven trong guitar, nhưng cá nhân tôi lại thấy ông gần với Mozart và Haydn hơn.

Các  kiệt tác của ông: https://open.spotify.com/playlist/247Bvl3IEOu0j7gwo0qgjW?si=e0b82876d0024ea7  

12/2/2022

Trịnh Minh Cường 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

LỊCH SỬ CỦA THỂ LOẠI GIAO HƯỞNG

 Tổng quan về giao hưởng Một giao hưởng là gì? Đó là một sáng tác cho khí nhạc có thời lượng dài và hầu hết được viết cho dàn nhạc. Với lịch sử kéo dài hơn 300 năm, ngày nay giao hưởng thường được cho là đỉnh cao của khí nhạc cổ điển. Các tên tuổi Beethoven, Brahms, Mozart, Mahler và Bruckner gần như đồng nghĩa với thể loại này và các tác phẩm họ viết cho giao hưởng không có điểm dừng. Thể loại giao hưởng đã đem đến cho các nhà soạn nhạc vĩ đại này một cấu trúc để sáng tác và vươn xa, và nó cho phép họ giải phóng sự sáng tạo của mình trên thế giới thông qua một số tác phẩm âm nhạc vĩ đại nhất đang hiện hữu. Nguồn gốc của giao hưởng có từ trước thời các nhà soạn nhạc này. Tuy nhiên, các nhà soạn nhạc giao hưởng đầu tiên có ảnh hưởng rất lớn đến các nhà soạn nhạc đã nêu trên. Giao hưởng đầu tiên Những giao hưởng đầu tiên ra đời vào những năm 1730 xung quanh Milan và vùng lân cận vùng Bologna. Trớ trêu thay, giao hưởng này có thể cho thấy phần lớn nguồn gốc của nó dành cho o...

NĂM NHẠC SƯ LÀM THAY ĐỔI DIỆN MẠO CỦA NHẠC CỔ ĐIỂN PHƯƠNG TÂY

Âm nhạc cổ điển phương Tây có một bề dày lịch sử với nhiều thời kỳ khác nhau. Mỗi thời kỳ đều có những nhạc sĩ lớn với đóng góp quan trọng. Họ là những nhà soạn nhạc, nghệ sĩ biểu diễn hay nhà lý luận. Các tác phẩm hay trình độ diễn tấu điêu luyện của họ đã làm thay đổi quan điểm âm nhạc của thính giả cũng như giới chuyên môn. Do đó, nên âm nhạc luôn được làm mới và phát triển không ngừng. Thính giả dễ dàng ghi nhớ tên tuổi những nhà soạn nhạc và nghệ sĩ nhưng ít ai để ý  những người thầy của họ.  Tạp chí âm nhạc BBC đã đề xuất năm người thầy nổi bật nhất lịch sử âm nhạc cổ điển phương Tây. Xin được giới thiệu năm bậc danh sư này cùng các học trò của họ. 1. Simon Sechter (1788-1867) sinh ra ở Friedberg (Frymburk), Bohemia, sau thành một phần của Đế chế Áo. Năm 1804 ông chuyển đến Vienna. Năm 1810, ông bắt đầu dạy piano và hát tại một học viện dành cho học sinh khiếm thị. Năm 1851 Sechter được bổ nhiệm làm giáo sư sáng tác tại Nhạc viện Vienna. S. Sechter có nhiều sinh viên thà...

VÌ SAO GỌI LÀ NHẠC CỔ ĐIỂN?

 Tom Service(BBC)  Nhạc cổ điển là loại nhạc mà dàn nhạc biểu diễn, tứ tấu đàn dây chơi và dàn hợp xướng hát. Nó được phát trên BBC Radio 3 mọi lúc, và nó có trên Mindful Classical Mix mà bạn vừa tải xuống từ BBC Sounds. Nhưng khi BBC bắt đầu một năm chương trình xung quanh Thế kỷ Cổ điển của Chúng ta, Tom Service khám phá một câu hỏi rất đơn giản: nhạc cổ điển là gì? Đây là vấn đề: Tôi không nghĩ thực sự có thứ gọi là nhạc cổ điển.  Đối với một người đã dành phần lớn hai mươi năm qua để viết và nói về nhạc cổ điển, điều đó có vẻ hơi ngớ ngẩn. Nhưng ngay cả những nhà soạn nhạc xác định rõ nhất về "cổ điển" (hãy nghe Bach, Beethoven và Mozart) cũng không biết rằng họ đang viết nhạc cổ điển, vì đơn giản là thuật ngữ đó không tồn tại trong cuộc đời họ. Nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng đó là sự thật. Các giá trị, thứ bậc, quy tắc và toàn bộ danh mục "cổ điển" chỉ bắt đầu xuất hiện trong tiếng Anh vào năm 1829. Vì sao? Một sự giải thích có thể là “classicising”( phân loại) mọi th...