Kaikhosru Shapurji Sorabji sinh ngày 14 tháng 8 năm 1892 tại Chingford, Essex, Anh. Là con của một kỹ sư xây dựng người Ba tư theo Bái hỏa giáo và mẹ là người Anh, gần đây người ta mới xác định được bà có mang dòng máu Sicilia và Tây Ban Nha. Sorabji dành phần lớn cuộc đời ở Anh.
Ngay từ những năm niên thiếu,
Sorabji đã bộc lộ niềm đam mê mãnh liệt với những phát triển mới nhất của nền
âm nhạc đương đại châu Âu và Nga. Ông luôn tìm mọ cách để có được bản nhạc mới
nhất của Mahler, Debussy, Schönberg, Skryabin, Rachmaninov và những nhà soạn nhạc
đương và ở một nơi mà hầu hết các sáng tác mới gần như không được biết đến. Với
bản tính độc lập và đặc biệt tò mò, có lẽ không ngạc nhiên khi nền giáo dục của
Sorabji, cả giáo dục chung và âm nhạc, chủ yếu ở các trường tư, nhất là trong bối
cảnh xã hội Anh trước chiến tranh.
Là bạn tri kỷ của nhà soạn nhạc đồng
hương Philip Heseltine(1894-1930) từ năm 1913, Sorabji đã viết thư cho bạn rằng
ông đang cân nhắc về sự nghiệp của một nhà phê bình âm nhạc. Tuy nhiên khi bắt tay
vào sáng tác, trí tưởng tượng của ông đã bùng nổ và một dòng thác sáng tạo âm
nhạc tuôn trào gần như không ngớt đến đầu những năm 1980.
Là một người vô cùng kín tiếng và ghê
sợ việc tụ tập công cộng theo bất kỳ hình thức nào, Sorabji rất hiếm biểu diễn các
sáng tác cho piano của mình nhưng đã đạt được thành công đáng kể. Đáng chú ý nhất
là vào những năm 1930 trong chuỗi hòa nhạc lịch sử của của Erik Chisholm của Hiệp hội Tích cực Truyền bá Âm nhạc Đương đại có trụ sở tại Glasgow. Buổi hòa nhạc cuối cùng
của Sorabji (năm 1936) có thể trùng với quyết định rút tác phẩm của ông khỏi
sân khấu hòa nhạc bằng cách từ chối các buổi công diễn nếu không có sự đồng ý
rõ ràng của ông, một bước đi khác thường và dũng cảm dẫn đến sự im lặng gần như
hoàn toàn trong gần 40 năm, tuyên bố rằng ông coi chúng không phù hợp với buổi
hòa nhạc thông thường và "thà không biểu diễn gì cả còn tốt hơn rất nhiều
so với một sự xuyên tạc tục tằn". Mặc dù ông chưa bao giờ thực sự "cấm"
rõ ràng đối với các buổi công diễn các sáng tác của mình, nhưng như tuyên bố trên,
thính giả giả hòa nhạc trên khắp thế giới gần như không được nghe bất kỳ sán tác
nào của ông trong gần bốn thập kỷ. Xét đến những khó khăn khổng lồ liên quan đến
việc biểu diễn phần lớn âm nhạc của ông, thì tình trạng đáng tiếc này kéo dài gần
như không bị thách thức trong một thời gian dài cũng không có gì bất ngờ.
Ông sống
lặng lẽ và giản dị ở London, sau đó là vùng Dorset phía Nam, trong sự cô lập do
chính mình chọn, không bị xáo động bởi những ồn ào náo nhiệt của giới sản xuất
âm nhạc chuyên nghiệp. Ông may mắn có một khoản thu nhập cá nhân nhỏ, cho phép
ông sống theo cách này và tập trung vào công việc sáng tác mà không bị cản trở
hay quấy rầy.
Từ năm 1976, những nỗ lực tiên
phong của nghệ sĩ piano người Nam Phi Yonty Solomon đã bắt đầu thay đổi lịch sử
về danh tiếng của Sorabji. Trong một chuỗi buôi độc diễn hoành tráng tại
London, ông đã trình diễn lần đầu tiên một số tác phẩm cho piano của Sorabji. Mối
quan tâm từ những buổi độc diễn này tạo ra ngày càng lớn mạnh và phát triển kể
từ đó. Điều này tất yếu dẫn đến sự quan tâm quốc tế ngày càng tăng đối với âm
nhạc của ông. Tiếp nối bước chân tiên phong của Solomon, nhiều nghệ sĩ khác đã
trình diễn được ủy quyền, phát sóng và thu âm thương mại, cuối cùng cũng gác lại
huyền thoại lâu đời về sự không thể chơi được của âm nhạc Sorabji. Trong điều
kiện phù hợp, Sorabji cho phép - thậm chí khuyến khích điều này, một khi ông
công nhận sự tồn tại của những nghệ sĩ có khả năng thể hiện tương xứng các sáng
tác của mình. Những người am hiểu các tác phẩm cho đàn phím chính của ông không
dự đoán những tuyển tập khó khăn đáng sợ như vậy sẽ trở thành "nhạc mục tiêu
chuẩn", nhưng trong khi âm nhạc đặt ra những thách thức độc đáo và khó
khăn cho các nghệ sĩ biểu diễn, nó lại mang đến sức hút trí tuệ và cảm xúc tức
thời cho người nghe.
22/7/2024
Trịnh
Minh Cường dịch từ sorabji-archive.co.uk
Các album
nhạc của ông: https://open.spotify.com/artist/1huHshItOW19mvQYwwrRbq?si=0v2G8YwYSsW16b09xSoHQw
Nhận xét
Đăng nhận xét